Vô Thượng Luân Hồi


Sau một lúc, hắn lại nhìn Mộng Điệp nói: "Đưa cô về nhà, đơn giản vậy thôi sao?"
“Đơn giản lắm sao?”, Mộng Điệp cười và hỏi ngược lại.

“Cũng không đơn giản như vậy”, Triệu Bân ho khan một tiếng, trầm ngâm suy nghĩ.

Quả thực không đơn giản, nếu như có thể về nhà thì Mộng Điệp đã sớm đi rồi, nguyên nhân không khó để tưởng tượng, Túy Mộng Lâu chắc chắn sẽ không buông tha cho một hoa khôi như cô ta.

Nói thẳng ra, nếu như ai dám mang Mộng Điệp đi thì chắc chắn sẽ bị đuổi giết, cũng tính là đã ra mặt chống đối Túy Mộng Lâu.

Thanh lâu này cũng không đơn giản như bề ngoài.

Ít nhất thì hắn cũng đã quan sát thấy cường giả ở trong thanh lâu này nhiều như mây, nội tình thâm sâu khó lường.

Bị Túy Mộng Lâu nhắm trúng, nếu trốn thoát được thì không sao, nhưng nếu không trốn thoát được thì sẽ thê thảm, với tình trạng hiện tại, một mình hắn chạy trốn đã khó chứ đừng nói đến việc mang theo Mộng Điệp, khó khăn đó lớn đến mức nào chứ! Tuy nhiên, vì chiếc vòng cổ bí ẩn này, hắn có liều mạng cũng xứng đáng, chỉ cần hắn có thể lập nên một kế hoạch đủ tốt thì hắn sẽ có khả năng trốn thoát, nhưng khả năng cũng không lớn.

Hắn còn nghĩ tới chuyện chuộc thân cho Mộng Điệp, nhưng xem ra con đường này so với việc chạy trốn còn khó khăn hơn.

Một đêm xuân của cô ta đáng giá 35 vạn lượng, cô ta chính là một cái cây hái ra tiền, chắc chắn Túy Mộng Lâu sẽ không để cho cô ta rời đi.

Còn có một cách khác, đó chính là đi hù dọa người ta bằng khí thế Thiên Võ.

Càng nghĩ thì lại càng thấy mức độ nguy hiểm trong chuyện này rất cao, nếu như bị phát hiện thì hắn sẽ chết không có chỗ chôn, có thể dùng phương pháp này nhưng không thể lấy nó làm kế hoạch chính, chỉ được sử dụng khi cấp bách mà thôi.

“Nếu như công tử đồng ý thì công tử có thể mang nó đi”, Mộng Điệp lắc lắc chiếc vòng cổ giữa không trung rồi đưa cho hắn.

“Ta cần ba ngày chuẩn bị”, Triệu Bân nói: “Dù sao thì đây cũng là một cuộc chạy trốn sinh tử”.

"Được".

“Cô không sợ ta cầm nó rồi bỏ chạy luôn sao?”, Triệu Bân cười, cầm lấy chiếc vòng cổ.

"Nếu quả thực như vậy thì xem như ta tặng nó cho công tử đi", Mộng Điệp nở một nụ cười nói.

"Ba ngày sau ta sẽ tới đón cô".

Triệu Bân mỉm cười rồi biến mất vào đêm tối như một bóng ma.

Mộng Điệp nhìn về hướng hắn rời đi, không nhúc nhích hồi lâu, cô ta tin tưởng Triệu Bân, lần đầu tiên khi nhìn thấy ánh mắt của Triệu Bân từ trên sân khấu...!cô ta đã tin hắn.

Cô ta ở đây lâu lắm rồi, đã gặp qua vô số người, cô ta tin rằng mắt nhìn người của mình vẫn rất chính xác.

Bên này, Triệu Bân đã ra ngoài phố, trà trộn vào đám đông.

Ngay cả nửa đêm thì ngoài phố vẫn rất náo nhiệt, đâu đâu cũng nhìn thấy thị vệ mang theo đại đao, chắc là đang đi tróc nã hung thủ, cũng có không ít tiếng xì xào bàn tán về thiếu chủ tộc Ám Dạ, vung tay xuất ra 35 vạn lượng mua vui ở thanh lâu nhưng lại bị nổ bay ra ngoài phố, trên người chẳng có mảnh vải che thân.

Hoa Đô tuy còn sống nhưng cả tộc Ám Dạ của hắn ta cũng phát hỏa, kẻ tới xem náo nhiệt không ít, tiếng xấu đồn xa.

Triệu Bân vừa đi vừa nghe suốt đoạn đường.

Hắn là người giỏi tưởng tượng, có thể tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui