Vô Thượng Luân Hồi


Còn Hoa Đô thì với tình trạng của hắn ta bây giờ, đầu óc cũng không được tốt lắm, chỉ số thông minh giảm đáng kể, những điều khuất tất đằng sau hắn ta chẳng muốn nghĩ, chỉ muốn giết người, chẳng cần biết hắn có phải là hung thủ hay không, cứ thấy máu đã rồi mình bàn tiếp, lửa giận của hắn chỉ có thể dùng máu tươi để dập.

“Muốn tìm hung thủ cũng không khó”.

Triệu Bân nói, thành chủ Minh Nguyệt nghe thế bèn giương mắt nhìn.

“Ngươi chính là hung thủ, còn tìm hung thủ nào nữa”, Nghiêm Khang cười lạnh.

Triệu Bân chẳng thèm ngó ngàng đến hắn ta, nhìn sang trưởng lão tộc Ám Dạ: “Đêm đó, kẻ hận thiếu chủ nhà ngươi nhất là ai?”
Trưởng lão tộc Ám Dạ ho khan một tiếng, xem như không nghe thấy.

Không nghe thì lại càng dễ nói, Triệu Bân trả lời thay bọn họ: “Kẻ hận thiếu chủ nhà ngươi nhất trong đêm đó chính là kẻ đấu giá thất bại”.

Nói tới đó, Triệu Bân nhìn sang Nghiêm Khang: “Chắc người đó phải thích đầu bài Túy Mộng Lâu lắm, không tiếc bỏ ra ba mươi vạn lượng để mua một đêm xuân.

Vấn đề ấy à! Có người nhảy ra gây rối, có nhiều hơn hắn ta năm vạn lượng, chuyện tốt bị người ta phá hỏng, thậm chí còn ghi hận trong lòng nên đêm đó tới trả thù”.


“Nói thì cứ nói, ngươi nhìn ta làm gì”, Nghiêm Khang hừ lạnh, có tật giật mình.

Triệu Bân cười chuyển tầm mắt sang thành chủ Minh Nguyệt: “Tiền bối, vãn bối phân tích thế có đúng không”.

“Đúng”, thành chủ Minh Nguyệt cười.

“Vung tay ném ba mươi vạn lượng, người có tài lực vật lực như thế chắc cổ thành Minh Nguyệt chẳng có mấy”, Triệu Bân cười nói, lại nhìn sang Nghiêm Khang: “Vãn bối nghĩ thiếu chủ tộc Huyết Ưng… Cũng là một người như thế”.

“Ăn nói linh tinh, muốn chết”.

Nghiêm Khang hét lớn, đứng bật dậy, chân nguyên bùng nổ.

“Đây là phủ thành chủ thành Minh Nguyệt”, trung niên áo giáp không phải kẻ bất tài, những lời như thế lại được mang ra, cũng như Hoa Đô trước đó, Nghiêm Khanh vừa đứng dậy lại bị uy áp đó đè xuống.

“Ba vị trưởng lão, khí tức chân nguyên của hắn ta có quen không”.


Triệu Bân quay đầu lại nhìn ba trưởng lão tộc Ám Dạ, lời nói đầy ẩn ý.

Trưởng lão tộc Ám Dạ không để ý tới Triệu Bân, hai mắt híp lại chẳng nhìn hai mà chỉ liếc mỗi Nghiêm Khang, Triệu Bân nói thế mới thấy nó quen thật, đêm đó khi họ đuổi theo, dù không bắt được nhưng khí tức ấy à! Vẫn rất quen, giống với Nghiêm Khang lắm.

Chẳng những giống mà đó chính xác là chân nguyên của hắn ta cơ! Ừm, lần này thì đúng người rồi.

“Ba vị đừng nghe lời hắn châm ngòi ly gián”.

“Thiếu chủ nhà ta cây ngay không sợ chết đứng, tuyệt đối không làm những chuyện xấu xa như thế”.

“Đừng trúng kế của hắn”.

Thấy ánh mắt người tộc Ám Dạ có gì đó không đúng, ba trưởng lão tộc Huyết Ưng vội vàng nói, những lời đầy chính nghĩa, ai không biết lại tưởng thiếu chủ nhà hắn ta là đứa trẻ ngoan ngoãn lắm?
“Yên tâm, bọn ta tự biết rõ”.

Ba trưởng lão tộc Ám Dạ cười, không biết tại sao họ lại cười vui vẻ.

Đúng là một tuồng kịch hay! Bắt một hung thủ giả, lại lôi ra được hung thủ thật.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận