Vô Thượng Luân Hồi


Nhưng ngẫm lại vẫn bỏ qua.

Theo hắn nghĩ, có lẽ thành chủ của một thành cũng không thể đụng tới Túy Mộng Lâu.

Chuyện đó thì mấy ngày nay hắn có hỏi thăm, Túy Mộng Lâu sâu hơn hắn tưởng, đằng sau không phải là ngọn núi nhỏ mà là người nắm quyền cao ở Đế Đô, thành chủ Minh Nguyệt có lẽ không đủ mạnh.

Thế thì thôi khỏi nói cho xong, đỡ đánh rắn động cỏ.

Bây giờ việc hắn phải làm chính là lặng lẽ đưa Mộng Điệp ra khỏi Túy Mộng Lâu, ra khỏi thành Minh Nguyệt, trời cao mặc chim bay, chỉ cần kế hoạch đủ hoàn hảo, chỉ cần họ trốn đủ nhanh thì mọi thứ đều trở nên dễ dàng.

“Cứ thả hắn đi vậy hả?”
Sau lưng, người đàn ông trung niên mặc giáp nhìn thành chủ Minh Nguyệt.

“Hắn không phải là người tầm thường”.

Thành chủ Minh Nguyệt cười cười, một thanh niên thú vị như thế, một là giết từ trong trứng nước, hai là nhận về phe mình, thế nhưng bà ta lại được dạy dỗ là không lạm sát người vô tội, nếu đối phương đã không muốn thì bà ta cũng không ép, để lại một mối duyên thế cũng tốt, sau này có khi lại được nhờ.


“Tu vi ngươi cao, người nói thế nào thì là thế ấy”.

Trung niên áo giáp cười, cũng duỗi lưng xoay người đi.

Tìm người suốt một ngày một đêm, mệt chết đi được, nhưng màn kịch tối nay cũng khá là hay, nếu không phải do mệt quá thì chắc chắn ông ta sẽ chạy ra ngoài thành xem thử hai nhà Huyết Ưng và Ám Dạ đã đánh nhau chưa.

Bên này, Triệu Bân đã ra khỏi phủ thành chủ, đi thẳng tới Túy Mộng Lâu.

Chậm trễ lâu thế này, chắc Mộng Điệp sốt ruột lắm rồi, nói không chừng đang suy sụp tình thần đấy nhỉ?
“Cơ Ngân”.

Đang đi thì không biết Tịch Linh từ đâu xuất hiện.

“Không nghỉ ngơi à!”, Triệu Bân cười.

“Không nghỉ, mệt mỏi ba ngày nay rồi, tối nay sẽ lập tức lên đường quay về”.


“Đi xuyên đêm à?”
“Ừm”, Tịch Linh khẽ gật đầu, mặt mùi cứ cúi gằm xuống: “Chúng ta có thể gặp lại không?”
“Có lẽ có”, Triệu Bân cười nói.

“Thế thì… Sau này gặp lại”, cuối cùng Tịch Linh cũng ngước mắt lên, tự tay tháo một miếng ngọc bội màu xanh xuống nhét vào tay Triệu Bân: “Người cho ta bùa chú, ta tặng ngươi miếng ngọc bội này, mong ngươi… Đi đường bình an”.

“Cảm ơn nhiều”.

“Linh Nhi, đi thôi”.

Cách đó không xa có tiếng Diệp Thanh Sơn kêu gọi, mã đội cũng đang chờ.

“Đến ngay”.

Tịch Linh xoay người, đi cẩn thận từng bước một.

Chờ họ đi ngày càng xa, đôi mắt xinh đẹp ửng hồng, Diệp Thanh Sơn thấy thế bèn thở dài, hiểu rõ con gái nhà mình thế nào, nhưng tiếc là thanh niên tên Cơ Ngân đó chắc chắn chỉ là một vị khách qua đường.

Triệu Bân nhìn theo một lúc lâu, cũng xoay người.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận