Thuật thông linh bị ngăn cách thì chỉ có thể dùng bùa tốc hành.
Cũng may, Triệu Bân có đủ hàng, nếu như thuận lợi, có thể đi nhanh tới cố hương của Mộng Điệp.
Dưới ánh trăng, hai người giống như hai bóng đen, tốc độ cực nhanh.
Không bao lâu sau, nơi sân nhỏ của Túy Mộng Lâu mới có động tĩnh.
Đó chính là tú bà.
Bà ta mở cổng, sau lưng còn dẫn theo một đám nha hoàn, trong tay họ nâng một thùng nước, trên mặt nước rải những cánh hoa, bà ta muốn tắm rửa cho Mộng Điệp, bởi vì, vị khách quý kia lại tới.
Người được gọi là khách quý, chính là Hoa Đô.
Không sai, tên này vẫn muốn trải qua một đêm xuân.
“Công tử, xin hãy chờ một chút!”
Phân thân của Mộng Điệp trong phòng, khẽ nói một tiếng.
Cô ta đã tắm xong, từ ánh nến phản chiếu có thể thấy bóng lưng mảnh mai thon gọn của cô ta, đóm lửa lay động nhẹ nhàng.
“Nhanh lên!”
Hoa Đô tùy tiện giật áo ngoài, khắp người nóng ran, trên trán lấm tấm mồ hôi, xem ra là hắn ta vừa mới đánh nhau với ai về! Còn đánh với ai nữa? Chắc chắn là với Nghiêm Khang, bốn đối bốn, đánh một trận khốc liệt.
Điều đáng tiếc chính là dù đội hình tương xứng nhau, nhưng hắn ta không bắt được đối phương, để đám Nghiêm Khang trốn mất.
Chuyện này vẫn chưa xong đâu, trốn được một lần đâu trốn được cả đời.
Cũng chính vì để cho Nghiêm Khang chạy mất, hắn ta mới phải nén giận, cần khẩn trương tìm người để dập “lửa”, lúc này mới tới Túy Mộng Lâu, ba mươi lăm vạn lượng đêm đó vẫn còn tác dụng, tiền bạc cũng đâu thể tiêu lung tung được.
“Không có việc của các ngươi nữa, đi ra ngoài!”
Ba trưởng lão Ám Dạ cũng ở đó, nhanh chóng đuổi tú bà và đám nha hoàn đi.
Về phần bọn họ, đêm nay sẽ không rời khỏi sân này, an phận canh giữ ngoài cửa, họ không muốn thiếu gia bị nổ một lần nữa, đợi Hoa Đô thoải mái rồi thì bọn họ cũng lên đường tới Thiên Tông.
Ngoài ra, việc cần làm chính là kiểm tra nơi đây.
Vẫn là câu nói kia, bọn họ vẫn nhớ rất lâu, có quỷ mới biết dưới giường có dán bùa nổ hay không.
Ba người phân công rất rõ ràng, một người tìm ở bên ngoài, một người tìm trong phòng, người thứ ba là người kính nghiệp nhất, quan sát đến từng tấc đất, thấy không có gì nguy hiểm mới yên tâm.
Bọn họ đã quan sát khắp nơi, trừ phòng bên cạnh.
Lúc này, bọn họ cũng không biết Mộng Điệp thật sự đã đi rồi, còn người trong phòng tắm chỉ là một phân thân.
Phân thân cũng có hạn chế thời gian, không kéo dài được bao lâu.
Cả Triệu Bân và Mộng Điệp đều hiểu rõ chuyện này.
Nhắc đến hai người thì họ đã cách Minh Nguyệt thành đủ xa, đi xuyên qua núi rừng.
“Sông Vong Xuyên còn cách nơi này bao xa?”
Sau khi chạy được một đoạn, Triệu Bân cuối cùng liếc mắt sang bên hỏi.
Ánh mắt này cũng không thể hiện sự lo lắng, hắn chỉ khẽ nhíu mày, chỉ vì Mộng Điệp bây giờ đã không còn giống Mộng Điệp của trước khi ra khỏi thành, mái tóc dày mượt phấp phới, bây giờ lại có thêm vài mái tóc bạc, đôi má vốn hồng hào, bây giờ lại tái nhợt đi, giữa hàng lông mày, không chỉ là bệnh tật và thương tích, giờ lại có thêm dấu vết của nỗi đau không thể nguôi ngoai.
.