“Rất xa!”
Mộng Điệp cười nhẹ, cô ta không hề ngạc nhiên với bộ dạng hiện tại của mình như thể cô ta đã biết điều này từ lâu.
Triệu Bân không nói gì, lặng lẽ mở Thiên Nhãn, muốn tìm ra manh mối, vốn dĩ là một cô ta nương đang khỏe mạnh, sao lại biến thành thế này, cô ta có bệnh hay sao? Hay là bị thương?
Triệu Bân nhìn qua, hàng lông mày lại nhíu chặt hơn, bởi vì tuổi thọ của Mộng Điệp đang trôi đi rất nhanh, mỗi lần trôi qua, mái tóc của cô ta lại trắng thêm một chút, khuôn mặt tuyệt mĩ kia cũng tái nhợt theo.
“Trong cơ thể ta, có một chú ấn cực kỳ đáng sợ!”, Mộng Điệp cười, cơ thể khá đau đớn: “Một khi ta rời khỏi Túy Mộng Lâu thì chú ấn sẽ cắn nuốt tuổi thọ của ta, không thể ngăn được nó, cũng không thể hóa giải nó.
Ta muốn ngươi đưa ta về nhà, chính là vì...!dù ta có thể rời khỏi Túy Mộng Lâu, cũng không thể trở về nhà, ta sẽ chết bệnh, chết già trên nửa đường...! ta không muốn chết trên đường, ta muốn chết gần quê hương hơn một chút!”
...!
Triệu Bân nghe Mộng Điệp nói xong thì im lặng.
Đến giờ hắn mới biết tại sao cô gái này lại muốn hắn đưa cô ta về nhà, không phải vì cô ta không biết đường, cũng không phải vì cô ta không thể ra khỏi Túy Mộng Lâu và thành Minh Nguyệt mà là do cô ta đã biết là trong cơ thể mình có chú ấn, không chịu đựng được bao lâu nữa.
Theo tốc độ giảm tuổi thọ như bây giờ thì nhiều nhất ba ngày nữa thôi, tuổi thọ sẽ cạn, nếu chỉ có một mình thì cô ta sẽ bị ngã gục giữa đường hoặc có thể sẽ bỏ mạng ở nơi rừng núi hoang vu hoặc trở thành thức ăn cho dã thú.
Suy nghĩ bi thương đó chiếm trọn lấy cõi lòng của Triệu Bân.
Chắc về nhà là tâm nguyện lớn nhất của Mộng Điệp, chắc đa phần đó cũng là chấp niệm duy nhất của cô ta.
Dù biết rõ là sẽ chết nhưng vẫn làm một con thiêu thân lao vào lửa, có chết cũng phải chết ở quê hương, dù sao cũng tốt hơn sống trong chốn lầu xanh bần tiện này.
Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, mua vui cho người khác là ý nghĩa tồn tại duy nhất của cô ta ở Túy Mộng Lâu, chắc là cô ta đã chán ngán cuộc sống phải luôn tươi cười đầy gượng ép thế này, không muốn tiếp tục sống như thế nữa.
Chỉ trong vài giây mà hàng ngàn suy nghĩ đã hiện lên trong đầu Triệu Bân.
Hắn ngừng suy nghĩ, nhìn sang Mộng Điệp, Thiên Nhãn vẫn chưa khép lại.
Hắn đã tìm thấy chú ấn đó trong cơ thể của Mộng Điệp, nó liên tục lóe lên tia sáng ma mị, liên tục nuốt chửng tuổi thọ của Mộng Điệp giống như một con sâu độc đáng sợ, không bao giờ biết no, tham lam hút máu, e là đến khi Mộng Điệp chết đi thì nó mới chịu dừng lại.
“Không phá được, cũng không luyện hóa được!”
Triệu Bân lẩm bẩm rồi nhìn tới nhìn lui mười mấy lần.
Chú ấn nà không phải là chú ấn bình thường, hơn nữa, nó đã hợp thành một với Mộng Điệp, nếu cố ý phá chú ấn thì chẳng khác nào giết chết cô ta, người gieo ấn chú này rất tàn độc, vốn dĩ không chừa lại đường lùi cho Mộng Điệp.
Cũng có thể là do đạo hạnh của hắn còn quá non kém, hiểu biết còn hạn hẹp, tu vi quá thấp nên không tìm được cách phá giải, nếu Nguyệt Thần tỉnh thì nhất định sẽ có cách nhưng hắn gọi đi gọi lại Nguyệt Thần mà cũng không thấy cô ta hồi âm.
Tưởng tượng thì đẹp đẽ nhưng thực tế thì tàn khốc.
Nhưng dù Nguyệt Thần có tỉnh thì cũng lực bất tòng tâm, nói gì thì vị thần đó cũng chỉ là một tàn hồn, cô ta có thể chỉ cho Triệu Bân cách phá giải nhưng ngặt nỗi Triệu Bân chỉ là một võ tu quèn, hắn vốn không làm được, có lòng cứu người là tốt nhưng nhiều lúc không đủ sức mới khiến người ta thấy áy náy nhất.
“Bao nhiêu năm không ra ngoài, vẫn là thế giới bên ngoài thoáng đãng!”.