Vô Thượng Luân Hồi


“Phân thân của ta… Đã tan biến rồi!”
Mộng Điệp đột nhiên lên tiếng, cắt ngang sự trầm ngâm của Triệu Bân.

Triệu Bân đưa tay lên, lấy ra thêm mấy tấm bùa tốc hành, không còn phân thân nữa thì e là sẽ có người đuổi theo nhanh thôi, với năng lực của Túy Mộng Lâu thì nhất định sẽ điều đến rất nhiều người, hơn nữa còn là những người có tu vi cấp cao.

“Khốn nạn!”
Khuôn viên của Túy Mộng Lâu tối nay vẫn náo nhiệt như vậy.

Là Hoa Đô, hắn ta giống như một con chó đang nổi điên, đứng la hét om sòm, cởi hết quần áo, chuẩn bị hưởng thụ đêm xuân với Mộng Điệp, nhưng khi đến nơi thì lại thấy chỉ là phân thân của Mộng Điệp.

Bụp!
Hắn ta tức đến hộc máu.

Cũng không biết do giận quá mất lý trí hay là sự tà ác dâng lên quá độ mà hắn ta không thể kiềm chế nổi.


Mất ba mươi lăm vạn lượng để mua gái, lần đầu tiên bị nổ, lần thứ hai gặp phải phân thân, ngủ với người đẹp thôi mà cũng khó vậy sao? Mà cũng may là chưa lên giường, nếu như đang lúc thăng hoa mà người biến mất thì mới đau!
“Sao lại thế này?”
Những khách làng chơi vẫn còn đang ở trong Túy Mộng Lâu đều liếc mắt nhìn.

Chắc là vì Hoa Đô đã hét quá lớn tiếng, dù cách rất xa nhưng họ vẫn có thể nghe thấy, rất nhiều người đến xem náo nhiệt đều bị chặn lạ, nghe Hoa Đô nổi giận như vậy thì chắc sự việc không đơn giản.

“Hay cho Túy Mộng Lâu, dám chơi đểu tộc Ám Dạ ta?”
Trưởng lão Ám Dạ túm lấy cổ áo của tú bà, nổi trận lôi đình.

Tú bà sợ đến toàn thân run lên, khuôn mặt già nua trắng bệch không còn giọt máu, chỉ sợ bị một chưởng đập cho chết tươi.

“Phân thân, sao lại là phân thân chứ?”
Hộ vệ Túy Mộng Lâu ngây mặt ra

Vậy thì vấn đề đến rồi, phân thân ở đây thì người thật chạy đi đâu mất rồi?
“Các ngươi phải cho tộc Ám Dạ ta lời giải thích về chuyện này!”
Trưởng lão tộc Ám Dạ lạnh lùng hừm lên một tiếng, hất tú bà ra đất.

Đâu chỉ có mình Hoa Đô nổi giận, ông ta cũng nổi giận, vì một thanh lâu mà tộc Ám Dạ đã mất hết mặt mũi.

Mẹ nó, một phân thân mà họ cũng không nhận ra.

Trước đó, thiếu chủ bị nổ, bị hãm hại, chính là do Mộng Điệp và hung thủ cùng bày mưu, nói không chừng Túy Mộng Lâu cũng biết chuyện và hợp tác gài hàng tộc Ám Dạ của bọn họ.

Mất ba mươi lăm vạn lượng mà bị nổ như thế, thôi thì bọn này cũng đã nhịn nhưng dùng đến phân thân thì quá đáng thật rồi!
“Lời giải thích, nhất định phải cho tộc Ám Dạ một lời giải thích!”
Rất nhiều người ra khỏi Túy Mộng Lâu, các tọa kỵ lần lượt bay lên trời cao, còn có cả các thú cưỡi dưới đất như hỏa lang, báo, hổ… Loại nào cũng có, tất cả đều là những loài hiếm có, từ đó có thể thấy thế lực của Túy Mộng Lâu này phải có đến mấy chục cao thủ, cả đám ào ào chạy ra khỏi thành cổ Minh Nguyệt.

Bọn họ biết đuổi theo hướng nào là vì trong người của Mộng Điệp có chú ấn, có thể chỉ hướng cho họ.

“Động tĩnh lớn dữ vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận