Vô Thượng Luân Hồi


Rất nhiều người ngước mắt lên nhìn, nửa đêm rồi mà còn gây ra động tĩnh lớn như thế.

“Nghe nói, hoa khôi đầu bảng của Túy Mộng Lâu đã chạy mất rồi!”
“Xấu hổ nhất là Hoa Đô, đợi cả đêm mà chỉ đợi được phân thân của Mộng Điệp!”
“Lần này thì đau rồi!”
Chỗ nào có người tụ tập thì chỗ đó có tiếng chậc lưỡi, xuýt xoa, bàn luận.

Không thể không nói, thiếu chủ Ám Dạ lại nổi điên thêm lần nữa, đúng là kỹ nữ gây ra huyết án mà.

Ngoài sự xuýt xoa chính là sự tiếc nuối.

Mộng Điệp chạy rồi, nếu có thể bắt về thì còn đỡ, nếu như không bắt về được thì sau này có lẽ họ khó có thể được chiêm ngưỡng điệu nhảy tuyệt vời của cô ta nữa rồi, và cũng chỉ có thể tìm thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc đó trong ký ức mà thôi.

“Tiểu hữu bớt giận, nhất định sẽ có lời giải thích cho người!”

Tú bà vừa lau mồ hôi lạnh vừa lễ phép nói.

Bà ta chỉ là một tú bà, bợ đỡ để kiếm chút bạc lẻ, không thể chọc đến tộc lớn, ai mà biết sao Mộng Điệp lại chạy mất, khổ nhất là đến giờ bọn họ mới biết, bất ngờ này thật sự rất kinh hoàng, nếu bắt về được thì còn đỡ, nếu không tìm được người thì nhất định bên trên sẽ hỏi tội.

“Còn ngây ra đó làm gì?”, trưởng lão Ám Dạ hét lên.

Tú bà hiểu được ý nghĩa của câu nó đó, vội vã ra khỏi khu nhà đó.

Một lát sau, lúc bà ta quay trở lại, phía sau còn dắt theo mười mấy cô gái để Hoa Đô hưởng thụ, mặc dù nhan sắc không so được với Mộng Điệp nhưng ai cũng rất xinh đẹp, quan trọng nhất là ai cũng còn trinh trắng, chọn một người trong số họ hay chọn hết cũng được, đừng để hại đến gan thận là được!
“Vào đi, vào hết đây cho ông!”
Tiếng gào thét của Hoa Đô vang lên trong phòng.

Mắt của hắn ta đã nổi đầy gân máu khiến hai mắt đỏ ửng lên, khuôn mặt đáng sợ vô cùng cau có, bị nổ một lần, bị đánh lén một trận, còn bị chơi khăm một lần nữa, tất cả thật sự khiến hắn ta thật sự đã nổi điên.


“Hầu hạ tốt sẽ có thưởng!”
Tú bà cũng hiểu chuyện, lần lượt đẩy các cô gái vào.

Các cô gái đều hoảng sợ, chủ yếu là vì Hoa Đô lúc này thật sự quá đáng sợ, hung dữ như một ác ma, băng quấn ở trên đầu đã được mở ra, càng nhìn miếng da đầu bị bị lột ra kia, họ càng thấy sợ.

“Tiện nhân, một đám tiện nhân!”
Hoa Đô cười đáng sợ, nhào qua giống như một con mãnh thú hung hãn.

Thiếu chủ tộc Ám Dạ có vẻ hơi biến thái, bất chấp tất cả xé toạc quần áo của bọn họ, và cũng bất chấp tất cả để giải tỏa thú tính.

Cơn giận và dục vọng đã che lấp đi chút lý trí cuối cùng của hắn ta, sự tức giận và căm hận tích tụ đã được trút hết lên người bọn họ trong đêm nay.

A…
Tiếng thét đau đớn của các cô gái là âm thanh của tội ác trong đêm.

Đáng tiếc, không phải tất cả đều may mắn như Mộng Điệp là gặp một người giữ lời hứa như Triệu Bân đưa cô ta về nhà, dù cho có chết cũng tốt hơn bị ác ma chà đạp, quãng đời còn lại của bọn họ đã định sẵn phải khốn khổ, đến chết cũng bị khắc dấu ấn bần tiện, đấy là sự tàn khốc của cuộc sống.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận