Vô Thượng Luân Hồi


"Còn có một kẻ không sợ chết".

Thanh niên tóc đỏ nhếch miệng cười, nét mặt gian ác.

"Thật là lắm lời".

Mụ già lưng còng đã không còn kiên nhẫn, một tay của mụ ta đã kết ấn, miệng niệm chú, khiến cho trên trời hiện ra lôi quang và thiên lôi ngay lập tức đánh xuống.

Uy lực của nó vô cùng kinh khủng, một khi đánh trúng mục tiêu thì ngay cả một ngọn núi lớn cũng có thể bị đánh bể.

"Ta đã nói mà! Thảo nào trông mụ ta rất quen".

Lão già râu chữ bát lạnh lùng hừ một tiếng, tay lão ta lại đang kết ấn.

Đao ảnh được lão ta ngưng tụ trong lòng bàn tay đã chém ra ngoài, lập tức chặt đứt thiên lôi.

Keng!
Tiếng lưỡi kiếm ma sát vang lên chói tai, kiếm Long Uyên trong tay Triệu Bân đã phóng ra, bắn thẳng lên trời nhanh như chớp, hắn đang dùng hồn ngự kiếm, nhắm thẳng vào thanh niên tóc đỏ, mà con báo đen có cánh đang chuẩn bị công phạt lão già râu chữ bát cũng giật mình quay lại.


"Thuật ngự kiếm?"
Một kiếm của hắn khiến cho cả thanh niên tóc đỏ lẫn mụ già lưng còng đều trở tay không kịp.

Nhìn thấy thanh kiếm đang phóng tới nhanh như chớp, con báo đen hung hãn cũng hoảng sợ, vội vàng giương cánh bay lên cao.

"Đi đâu?"
Lão già râu chữ bát lạnh lùng quát lớn, phối hợp với Triệu Bân, sử dụng cấm chế trói buộc đối phương.

Con báo đen vừa thoát ra đã bị phong ấn kìm hãm, tuy chỉ trong một chớp mắt nhưng cũng đã đủ để cho kiếm Long Uyên của Triệu Bân kết liễu nó.

Thanh kiếm xuyên thủng bụng của con báo đen, máu tươi phun ra giàn giụa chói mắt.

Gầm!
Con báo đen kêu rống lên rồi ngã xuống.

Cả thanh niên tóc đỏ và mụ già lưng còng đều không thể đứng vững, lần lượt rơi vào trong núi rừng.

"Chết tiệt".


Thanh niên tóc đỏ sử dụng bùa nổ để bật lên sườn đồi từ trong núi rừng.

Mụ già lưng còng cũng không hề chậm chạp, nhanh chóng nhảy xuống khỏi con báo đen.

Thú cưỡi mà mụ ta mượn được đã bị giết chết, mụ ta chắc chắn phải bồi thường, nhưng mụ ta còn để ý đến chuyện bản thân đã mất cảnh giác để cho kẻ khác đánh lén hơn.

Dù sao thì mụ ta đường đường là cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong, thế mà lại dễ dàng bị cảnh giới Chân Linh công kích, trở tay không kịp.

"Tốc chiến tốc thắng".

Triệu Bân và lão già râu chữ bát không hề yếu thế, cùng nhau giết tới.

Lão già râu chữ bát nghênh chiến mụ già lưng còng, nói là nghênh chiến cũng không chính xác, lão ta đang cố kìm chân mụ ta thì đúng hơn.

Lão ta cũng có cảnh giới Huyền Dương nhưng tu vi không cao bằng mụ già lưng còng, lại không quá thiện chiến, không phải là đối thủ của mụ ta, lão ta chỉ có thể kìm chân mụ già lưng còng, đợi Triệu Bân xử lý xong thanh niên tóc đỏ thì sẽ hợp sức giết chết mụ ta.

Lão ta rất tin tưởng Triệu Bân, một khi hắn nổi điên lên thì kẻ kia chẳng thể nào là đối thủ của hắn.

"Tên rác rưởi, đợi ta bắt được ngươi thì nhất định sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết".

Thanh niên tóc đỏ quát lớn, không hề nương tay, đã toàn lực tấn công.

Khi hắn lao xuống, một luồng kiếm khí phóng ra, ma sát với không khí tạo nên những thanh âm chói tai.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận