Vô Thượng Luân Hồi


Keng!
Triệu Bân đánh tới, một kiếm xuyên thủng lá chắn đen ngòm, uy kiếm không hề giảm, kiếm ý lại càng dày đặc, vẫn chưa hết, hắn đâm xuyên giáp chắn và cũng đâm xuyên qua hộ tâm chân nguyên, cả lớp vảy vô cùng cứng rắn cũng dần trở nên yếu mềm như tờ giấy dưới kiếm uy, vỡ vụn thành từng mảnh.

Phụt!
Màu máu đó thật là chói mắt.

Một kiếm mạnh nhất của Triệu Bân quả nhiên không khiến mọi người thất vọng, từ khi thanh niên tóc đỏ bị một kiếm đâm vào ngực, sau đó xuyên thủng ra sau lưng, một Huyền Dương tầng cao nhất dùng cấm pháp đã bị một kiếm đâm thủng.

A…!
Thanh niên tóc đỏ gào lên, không rõ do tức giận hay đau.

Do kiếm uy của Triệu Bân quá mạnh mẽ, kiếm ý quá đáng sợ, nó liên tục xâm nhập vào khí lực của hắn ta, len lỏi vào tứ chi bách hải, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch… Thậm chí là căn cơ võ đạo, đan điền chân nguyên cũng bị nó tàn phá, đừng thấy bên ngoài hắn ta chẳng sao cả, thật ra… Trong người đã chẳng còn lành lặn.

Nguyên nhân khiến hắn ta bị thương nặng như thế đó là cấm pháp đang dùng đột nhiên biến mất.


Hình dạng quái vật không còn, trở lại với trạng thái bình thường, khí thế giảm không phanh, sắc mặt hắn ta trắng bệch, chân nguyên cuồn cuộn cũng chẳng còn mấy, suy cho cùng vẫn là cấm pháp, tất nhiên sẽ hao hụt chân nguyên, lần này bị ngắt ngang giữa chừng như thế, hao hụt chỉ là chuyện nhỏ, cắn trả đáng sợ mới khiến con người ta phải sợ hãi.

“Cùng ta… Xuống địa ngục đi”.

Thanh niên tóc đỏ gào lên, đôi mắt màu máu đầy điên cuồng.

Khí huyết không còn bao nhiêu của hắn ta lại trở nên dữ dội, biến trở lại dáng vẻ cuồng bạo, trạng thái đầy máu cũng nhanh chóng biến hóa thành khổng lồ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, rõ ràng… Hắn ta đang muốn tự bạo!
“Vãn bối… Vẫn chưa muốn chết”.

Triệu Bân hờ hững nói, từng trải qua hai lần tự bạo, tất nhiên hắn đã có sự chuẩn bị.

Hắn mở thiên nhãn, dùng ảo thuật thiên nhãn với thanh niên tóc đỏ, thanh niên đó trúng ảo thuật, hai mắt lập tức trở nên đờ đẫn, gương mặt biến thành vẻ vô hồn, khuynh hướng tự bạo cũng khựng lại ngay đó.

Ảo thuật đã ngăn cản quá trình tự bạo.

Cơ thể đang phình to của thanh niên tóc đỏ cũng nhanh chóng xẹp xuống.


“Hẹn gặp lại… Trên đường xuống suối vàng nhé”.

Triệu Bân lạnh lẽo nói, một kiếm chém đứt đầu thanh niên tóc đỏ.

Buồn bực, đến chết thanh niên tóc đỏ vẫn còn buồn bực, cái đầu rơi xuống, hai mắt vẫn không thể nhắm lại được, có thể trông thấy cơ thể lắc lư của mình, cũng có thể trông thấy tên ma đầu cảnh giới Chân Linh đó.

Hắn ta bị đánh bại thảm hại.

Sống làm người ấy mà! Không nên kiêu ngạo quá.

Mua bán không thành thì vẫn còn nhân nghĩa, muốn lấy mạng người thì phải chuẩn bị tinh thần bị giết.

Xem thường cảnh giới Chân Linh, bây giờ hắn ta chỉ có thể hối hận trên đường xuống suối vàng.

Triệu Bân không hề dừng lại, vẫn tiến về phía trước.

Trước khi đi còn lấy tất cả bảo vật của thanh niên áo đỏ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận