Vô Thượng Luân Hồi


Hai người cũng không ngừng, xem bản đồ vài lần thì còn chút nữa thôi là đến cuối sông, Mộng Điệp trong chiếc nhẫn ma cũng bắt đầu tan ra, tác dụng của đan dược giả chết dần mất đi, khi nó mất đi một phần thì băng cũng sẽ tan đi một phần.

Chiếc nhẫn ma theo đó run lên, có vẻ đang muốn ném Mộng Điệp ra ngoài.

Keng! Keng!
Tiếng kiếm cứ vang lên không dứt, nó đến từ phân thân của Triệu Bân.

Đi suốt cả một đêm, hắn vẫn không uổng phí thời gian, cố gắng thi triển thuật phân thân mạnh hơn, chẳng những biết nói chuyện mà còn có thể thi triển chiêu kiếm đơn giản, đó là một bước đột phá lớn, nếu tiếp tục luyện như thế, chắc chắn có thể thi triển ra nhiều bí thuật hơn, sau này gặp phải đánh nhau thì nói không chừng có thể giúp sức.

“Đúng là mẹ nó yêu nghiệt mà”.

Những lời như thế, không biết râu chữ bát đã nói bao nhiêu lần.

Yêu nghiệt mà lão ta nhắc đến chính là Triệu Bân, thiên phú của tên cảnh giới Chân Linh này cũng quá là đáng sợ, thuật phân thân sứt mẻ như thế mà cũng bị hắn thi triển đến mức toàn diện như thế, nếu là lão ta thì chắc không làm được.

Xem ra người với người vẫn có sự khác biệt đáng kể, thiên phú ấy mà! Đúng là hàng ngon.


Vụt!
Phân thân lại biến mất một lần nữa.

Bấy giờ, Triệu Bân không tiếp tục nghiên cứu nữa, hắn nhìn vào chiếc nhẫn ma, băng của Mộng Điệp đã tan hơn một nửa, chiếc nhẫn ma run lên dữ dội, chẳng mấy chốc nó sẽ ném Mộng Điệp ra ngoài.

Không chứa vật sống, chiếc nhẫn ma cũng là một vật thể có nguyên tắc, tất cả những thứ có hơi người đều không được tồn tại.

“Lão phu bấm tay tính thì chắc là ngọn núi kia”.

Râu chữ bát thở hổn hển chỉ về phía xa, ngọn núi lớn đập vào mắt.

Đầu nguồn sông Vong Xuyên chính là ngọn núi đó, nơi đó chính là quê nhà của Mộng Điệp.

Triệu Bân đi trước, râu chữ bát đuổi theo phía sau.

Đi vào sâu bên trong, nơi đó thật sự có một thị trấn cổ, tựa núi đạp sông, gọi nó là trấn cổ cũng không đúng, bảo nó là một cái thôn nhỏ tồn tại khá lâu thì đúng hơn.


Hai người cùng bước vào, vừa đi vừa quan sát, nơi này không có người ở, có lẽ đã bỏ hoang rất nhiều năm nên nhìn đâu cũng thấy bừa bộn, hai bên giao lộ có rất nhiều nhà cửa đổ sụp xuống, cỏ dại mọc cao hơn đầu, lá cây khô rơi đầy đất, liếc mắt nhìn lại chỉ thấy sự hiu quạnh và thê lương.

“Có chắc là nơi này không?”
Râu chữ bát nói khẽ, nhìn lướt sang Triệu Bân.

Triệu Bân khẽ gật đầu, mày khẽ nhíu lại, cứ tưởng nơi này đông đúc với ánh lửa bập bùng, đến nơi mới biết nó chỉ là một nơi hoang vắng.

Quê hương và nhà của Mộng Điệp gặp phải nạn lớn gì ư? Còn người thân của cô ta đã mất hay đi đâu rồi? Cả cái trấn cổ cách biệt với thế giới như vậy… Lại không có bóng người.

Ầm!
Âm thanh vang lên, Mộng Điệp bị chiếc nhẫn ma ném ra ngoài.

Triệu Bân dùng một tay đỡ, lấy chân nguyên ôn hòa truyền vào cơ thể Mộng Điệp, xua tan phần thuốc cuối cùng còn sót lại trông người cô ta, khẽ gọi: “Cô gái, đến nhà rồi”.

Cơ thể Mộng Điệp khẽ run lên, chậm rãi mở mắt.

Có lẽ do đã chết một lần nên cô ta không tin được những gì đang diễn ra trước mắt, sau khi mở mắt ra, Mộng Điệp sợ hãi rất lâu, kinh ngạc nhìn quanh, đâu đâu cũng là cỏ dại hoang tàn, sự lạnh lẽo đập vào mắt, nơi này không phải là ngôi nhà trong ký ức Mộng Điệp, cả người trong ký ức nữa, họ đã đi đâu, cả nơi này chỉ còn mình cô ta ư?
“Tại sao… Tại sao lại như thế?”
Mộng Điệp nhấc chân, hai mắt đẫm lệ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận