Vô Thượng Luân Hồi


“Đi thôi!”
Triệu Bân đi trước một bước, phóng thẳng vào trong rừng sâu.

Lão già râu chữ bát ngốn một đống dược hoàn rồi chạy theo sau như một cái bóng.

“Một đám phế vật!”
Cao thủ Địa Tạng đang ở trên tọa kỵ bay lạnh lùng nói.

Những người bên dưới nghe thấy câu đó thì trong lòng ai cũng khó chịu, khổ nỗi người ta có tu vi cao, dù giận nhưng họ lại không dám nói, chỉ có thể tập trung lại một chỗ, cùng nhau truy sát.

Cả đám xôn xao đuổi theo Triệu Bân và lão già râu chữ bát vào sâu trong núi.

Mẹ kiếp, kì lạ thật, sao hai cái tên cấp Chân Linh và tên cấp Huyền Dương nửa vời đó lại mạnh đến thế? Đặc biệt là tên cấp Chân Linh, có vô số bí thuật nữa chứ!
“Dùng khí thế Thiên Võ hù bọn họ đi!”

Lão già râu chữ bát chọt nhẹ Triệu Bân, lão ta biết người bên cạnh mình có tuyệt chiêu.

“Ông nghĩ người trên không bị mù rồi sao?”, Triệu Bân lau máu bên khóe miệng, đối phương lúc nào cũng nhìn chằm chằm bọn họ, từ cấp Chân Linh đột ngột biến thành cấp Thiên Võ thì có quỷ mới tin, vì vậy, tìm một hang núi là chắc nhất.

Hơn nữa, chưa chắc cách này có tác dụng.

Đã từng có bài học thất bại trước đó, không phải ai cũng dễ gạt như lão mập.

Khi thật sự bị ép đến đường cùng thì hắn chỉ có thể kéo vua Man và vua Âm Nguyệt đến dương gian dạo một vòng thôi.

Ầm! Bùm!
Cả khu rừng hỗn loạn vì cuộc truy sát vô cùng lộn xộn.

Triệu Bân và lão già râu chữ bát chạy phía trước, cả hai đều bị thương không nhẹ, may mà mấy cao thủ Địa Tạng ở trên không chưa tham gia vào cuộc chiến, nếu như họ đều xuống tham dự cuộc săn đuổi thì tình thế của hai người sẽ không đơn giản chỉ là bị thương nữa, mà sẽ phải chết tại đó.

“Ta biết ngươi vẫn còn tuyệt chiêu, đem ra hù bọn họ đi!”
Lão già râu chữ bát như một tên lắm mồm, bị đuổi sát nút mà còn không chịu an phận, bép xép mãi không thôi.

Triệu Bân không thèm để mắt đến lão ta, đúng là hắn có tuyệt chiêu, nếu như kéo vua Âm Nguyệt và vua Man ra thì đúng thật là có thể hù đối phương sợ đến chết dở sống dở, nhưng vấn đề là khi không có Nguyệt Thần ra mặt, nếu như hắn lại quấy rối sự yên tĩnh của bọn họ thì không cần đám người đó giết chết, hai vị vua đó cũng sẽ tung chưởng đánh chết hắn rồi.

Vì vậy khi chưa đến thời khắc sinh tử cuối cùng thì hắn tuyệt đối không dùng đến quân bài này, vì như thế là đang đánh cược bằng mạng sống.

“Dù lên trời hay xuống đất thì ngươi cũng không trốn được đâu!”
Giọng nói vang từ trên không trung xuống lạnh lùng và vô tình giống như một vị vua đang tuyên phạt.

Tổng cộng có đến mười mấy cao thủ cảnh giới Địa Tạng, thế trận này thật sự rất lớn, thế lực của Túy Mộng Lâu vượt xa vẻ đơn giản bên ngoài của nó, ít nhất thì thành chủ thành Minh Nguyệt cũng không thể chọc tới, có ai dính líu đến Đế Đô mà là hạng cùi mía đâu, e là Tử Y Hầu cũng phải nể ba phần.


“Dù lên trời hay xuống đất thì ngươi cũng không trốn được đâu!”
Đám người truy sát ở dưới đất, ai nấy cũng khí thế hừng hực.

Bọn họ đông người nên đương nhiên là phải tự tin.

Lão già râu chữ bát chửi thầm: Thử cho đám cấp Địa Tạng đó rút lui thử xem, dù có liều cái mạng già này thì lão già ta cũng phải kéo thêm vài tên chết theo, cộng thêm thiên tài như Triệu Bân nữa, chắc chắn có thể giết được hết một nửa bọn ngươi!
“Trời không tuyệt đường sống của con người!”, mắt Triệu Bân sáng lên.

Cuối cùng hắn cũng đã nhìn thấy được một hang núi, thấp thoáng ở sâu trong rừng cây rậm rạp, đủ để bọn họ ẩn nấp, có chỗ ẩn nấp thì sẽ có thể dùng thuật che mắt, hắn rất giỏi trong việc dùng khí thế Thiên Võ để lừa người khác.

Hắn không nghĩ nhiều, kéo lão già râu chữ bát xuyên qua rừng cây, chui vào trong.

Soạt, soạt!
Đám người truy sát cũng đến ngay sau đó, cả những người bay trên không và những người chạy dưới đất đều đã đến.

“Nhất định phải bắt sống!”
Một ông già áo tím hét lên trong không trung, chắc là người cầm đầu đám người truy sát họ.


Ông ta vừa ra lệnh thì mười mấy võ giả cấp Địa Tạng lập tức nhảy khỏi tọa kỵ, phóng đến như những những tia sáng thoáng qua.

Ầm!
Vừa mới đến cửa động, còn chưa vào, bên tai đã thấy tiếng nổ dữ dội từ trong động, cú ổ khiến cả ngọn núi đều rung chuyển, đá vụn lăn xuống, đừng nói những người ở bên dưới, đến cả những tọa kỵ đang bay trên không cũng như những con chim hoảng loạn, chao đảo, những người bên trên suýt chút rơi xuống đất.

“Cấp… Cấp Thiên Võ?”
Tất cả bọn họ đều tái mặt, không ai dám động đậy, trước đó còn sát khí đằng đằng, còn khinh miệt mỉa mai đùa giỡn, giờ thì mặt mày ai nấy cũng trắng bệch, cao thủ cấp Thiên Võ ở đâu ra mà trong hang núi hoang vu đó chứ?
Trên trời dưới đất đều yên lặng đến đáng sợ.

Người không dám rục rịch, tọa kỵ cũng không dám vỗ mạnh cánh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận