Vô Thượng Luân Hồi


Điểm dừng chân tiếp theo của Triệu Bân và lão già râu chữ bát là trước một ngôi thành cổ.

Trước khi vào thành, Triệu Bân ngước đầu nhìn lên tấm biển thì thấy bốn chữ được khắc rất có lực.

Hắn có nghe phong phanh về tòa thành cổ này, nghe nói trước khi có trăng lên, cảnh vật buổi chiều hôm ở đây rất đẹp, có một loại ánh sáng rất kì lạ, có năm màu hoặc bảy màu, rất rực rỡ.

Thành Mộ Quang cũng vì vậy mà trở nên nổi tiếng, chỉ là không biết mọi thứ có thật sự đặc sắc giống như lời đồn hay không.

“Tìm chỗ nghỉ chân trước đã, lão phu mệt quá rồi!”
Lão già râu chữ bát đấm vai, mặt nhăn nhó suốt dọc đường, lão ta đang bị nội thương, hơn nữa còn bị thương nặng.

Sắc mặt của Triệu Bân cũng không tốt hơn là mấy, hai lần dùng thuật trầm quan khiến hắn đang rất yếu.

Đường phố của thành Mộ Quang rộng rãi, sáng sủa, hai bên có rất nhiều lầu cao, vô cùng náo nhiệt.

“Nghỉ ngơi xong thì đến đây dạo đi!”

Lão già râu chữ bát chọt nhẹ Triệu Bân rồi chỉ vào một lầu cao.

Triệu Bân liếc mắt nhìn, đó là một sòng bạc, còn là một sòng bạc quy mô lớn, có rất nhiều người ra vào, mặt mày ai cũng hằm hằm, chắc là đã thua sạch túi, đứng đó chửi cha mắng mẹ.

“Được!”, Triệu Bân không nhìn nữa.

“Ta phải tìm một túi tiền lớn hơn chút mới được!”, lão già râu chữ bát cười haha.

Tất nhiên là dùng để đựng tiền! Triệu Bân có Thiên Nhãn, có thể nhìn thấu hết mọi thứ, nếu đến sòng bạc thì chẳng phải hắn có thể sát phạt hết tứ phương sao?
“Tiểu hữu, cần bảo bối không?”
“Binh khí mới ra lò, chém sắt như chém bùn, nếu như cần thì ta sẽ bán rẻ cho ngươi”.

“Cực lạc tán, dược lực rất mạnh!”
Người bán bảo vật dạo thì ở đâu cũng có, có thể nhìn thấy ở khắp nơi trên đường, thứ gì cũng có bán, nhìn thấy ai cũng chặn lại.

Thường ngày lão già râu chữ bát này cũng hay làm như thế, Triệu Bân và lão ta cũng quen nhau ở trước cổng thành, những bức tranh người lớn đó là con đường phát tài của lão ta.


Hai người họ thuê một căn nhà nhỏ rồi đóng chặt cửa lại.

Đến giờ, lão già râu chữ bát mới thả hành lý xuống, vịn lên cây cổ thụ trong vườn và ho ra máu.

Triệu Bân thì vịn vào bên còn lại, ho còn dữ dội hơn lão ta.

“Nghỉ ngơi ba ngày, kiếm chút tiền rồi đến Huyễn Vụ U Lâm”, Lão già râu chữ bát lau máu bên khóe miệng, ngồi bệt xuống dưới gốc cây, uống một ngụm linh dịch rồi nhét vào miệng thêm một viên đan dược.

“Sao cứ phải đến đó?”, Triệu Bân cầm vò rượu lên, đưa cho lão già râu chữ bát một vò.

“Bên trong có một cây ra quả Thiên Linh!”, lão già râu chữ bát không giấu giếm.

Triệu Bân nghe nói vậy thì mắt liền sáng rỡ lên.

Hắn đã từng xem qua đôi nét về quả Thiên Linh trong sách cổ, đó là một loại trái cây hiếm có, ba mươi năm mới ra một quả, là nguyên liệu bắt buộc phải có để luyện Thiên Linh đan.

Nghe nói loại trái cây đó có thể kéo dài tuổi thọ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận