Vô Thượng Luân Hồi


“Lại quên mất nguyên tắc rồi à? Chỉ cần mua, đừng hỏi xuất xứ”.

Triệu Bân đang xem bản thiết kế thì hai lão già đang châu đầu thì thầm.

Râu chữ bát không chỉ tới đây để dẫn Triệu Bân đi lấy bản thiết kế, mà là chạy tới bán đồ gom được, thấy hai người bọn họ trò chuyện bằng ngôn ngữ của người trong nghề như thế, chắc đây không phải là lần đầu tiên làm, giá thị trường thế nào đều biết cả.

Lão già lỗ mũi trâu chẳng từ chối vị khách nào, hữu dụng hay vô dụng gì cũng thu gom hết, lão ta có tiền.

Hả?
Triệu Bân đột nhiên ngẩng đầu lên, đột nhiên liếc mắt nhìn cái kệ bày hàng.

Chỉ mới giây trước thôi hắn đã cảm nhận được chút dao động kỳ lạ, nói chính xác hơn là hồ lô tím vàng của hắn khẽ run lên vài cái, hồ lô đó không thường run lên như thế, nếu nó run tức là có bảo bối.

Triệu Bân tạm cất bản thiết kế đi, di chuyển tới kệ hàng.


Ba kệ hàng, hắn chậm rãi đi tới lướt qua từng cái một, những thứ trên đó thượng vàng hạ cám cái gì cũng có đủ, bình hoa này, sách cổ này, hộp gỗ này… Tất cả đều được đặt đó rất lâu rồi không ai đụng tới, bám một lớp bụi dày.

Đi tới kệ cuối cùng hắn mới dừng lại, nhìn thẳng vào một cây trâm bằng gỗ.

“Chính là nó”.

Triệu Bân thì thầm, tiện tay cầm cây trâm cài lên quan sát.

Cây trâm không phải là vật mới mẻ gì, cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là trên thân trâm có khắc vài hoa văn, tuổi thọ cũng khá cao rồi nên không rõ là khắc cái gì, nhưng chính xác là nó, nhìn thấy nó khiến hồ lô run lên thật mạnh.

“Đây là bảo bối đó ư?”, Triệu Bân nói thầm.

“Nhìn cái gì thế? Đi thôi”, bên kia có tiếng râu chữ bát gọi.

Triệu Bân lên tiếng đáp lời, xoay người lại, trong tay còn cầm cây trâm cài: “Cái này bao nhiêu tiền”.


“Mấy thứ không đáng tiền thôi, cầm đi đi”, lão già mũi trâu tùy ý vẫy tay áo.

“Cảm ơn tiền bối”, Triệu Bân cười đuổi theo râu chữ bát.

Sau lưng, lão già mũi trâu vội vàng đóng cửa, muốn một mình nghiên cứu bức xuân cung đồ.

“Thứ này là bảo bối ư?”
Dọc đường đi, Triệu Bân cứ ngắm nghía cây trâm cài tóc mãi.

Nhìn mãi vẫn không tìm thấy gì, chỉ thấy hồ lô nhỏ vẫn run lên mãi.

“Lát nữa đến sòng bạc phải trông cậy vào ngươi rồi”, râu chữ bát nháy mắt với Triệu Bân.

“Dễ thôi mà”.

Triệu Bân cất trâm cài tóc đi, theo râu chữ bát vào con hẻm nhỏ.

Hai người trở ra khi đã thay đổi thành một dáng vẻ khác, cũng không thể dùng dáng vẻ thật được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận