Sương mù bên trong Huyễn Vụ U Lâm mang theo kịch độc, càng đi vào sâu thì độc tố càng mạnh.
Nhưng chuyện này cũng chưa tính là gì so với chuyện sương mù làm cho người ta lạc đường.
Nếu không phải như vậy thì lão ta cũng sẽ không tìm tới Triệu Bân, lão ta cần Thiên Nhãn của hắn để phân biệt phương hướng.
“Tìm thú cưỡi để bay qua là tốt nhất”, Triệu Bân nói rồi nhét vào miệng một viên đan dược.
Lão già râu chữ bát nhấp một ngụm rượu rồi nói: "Đứng ở nơi quá cao sẽ dễ trở thành mục tiêu sống, mãnh thú bên trong rất dữ tợn, nếu để cho bọn chúng nhìn thấy thì bọn chúng sẽ truy đuổi, lén lút tiến vào mới là tốt nhất".
Lão ta vừa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng rít của một con chim lớn vang lên từ xa.
Cả hai liếc nhìn qua thì thất một bóng đen to lớn đang bay tới từ hướng bắc, đó chính là một con chim diều hâu khổng lồ, trên lưng chở theo hai người, một thanh niên áo trắng và một thiếu nữ áo trắng, thanh niên áo trắng tướng mạo hiên ngang, thiếu nữ áo trắng kiều diễm như hoa, nhìn thế nào cũng thấy đây là một đôi tiên đồng ngọc nữ trời đất tác thành.
"Người của Thiên Tông".
Lão già râu chữ bát nhìn thấy hai người đó thì không khỏi nhíu mày.
Huyễn Vụ U Lâm không phải là một nơi tốt lành gì, đám người đó lại từ xa đi đến đây, chẳng lẽ là vì quả Thiên Linh sao?
"Liễu Như Nguyệt".
Triệu Bân lẩm bẩm, hắn nhận ra thiếu nữ áo trắng, đó không phải là Liễu Như Nguyệt hay sao?
Vậy thì không cần hỏi cũng biết bọn họ đến đây vì quả Thiên Linh, bởi vì thể chất của Liễu Như Nguyệt là thể Thiên Linh, ăn quả Thiên Linh sẽ có lợi ích lớn nhất cho huyết mạch của thể Thiên Linh.
"Còn có kẻ khác".
Đôi lông mày xinh đẹp của Liễu Như Nguyệt khẽ cau lại, thanh niên áo trắng cũng hơi nhíu mày.
Liễu Như Nguyệt nhìn xuống hai người bên dưới, ánh mắt lộ ra chút kỳ quái, bởi vì cô ta trông thấy bóng lưng của Triệu Bân có chút quen thuộc, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Triệu Bân không nhìn hai người đó nữa, chậm rãi khoác huyền bào tị thế lên người.
Liễu Như Nguyệt không nhận ra hắn, mà cho dù hắn có không khác huyền bào tị thế lên người thì cô ta cũng sẽ không nhận ra, bởi vì ngoại hình và khí tức của hắn đều đã thay đổi hoàn toàn rồi.
Kể từ đêm hôm đó, đây là lần đầu tiên hắn gặp lại Liễu Như Nguyệt.
Cô ta chắc đã gia nhập Thiên Tông rồi cho nên mới được mặc y phục chính thức của Thiên Tông, hơn nữa tu vi của cô ta cũng đã tăng lên không ít.
Thể Thiên Linh của cô ta lại càng thêm bất phàm, năng lực của huyết mạch đã được khai phá không ít.
Thanh niên áo trắng đi bên cạnh còn có tu vi cao hơn cô ta, rõ ràng là cảnh giới Huyền Dương, trên cơ thể còn toát ra uy lực nhàn nhạt, hắn ta cũng có huyết mạch đặc biệt, mang theo khí tức hết sức huyền ảo.
Chỉ có điều cái tên đó trông có vẻ vô cùng kiêu ngạo, gương mặt lúc nào cũng hếch lên trời, ngạo nghễ tự xem mình cao hơn người khác, điều đó khiến cho lão già râu chữ bát rất khó chịu.
Thanh niên áo trắng không nhìn nữa, ngẩng đầu tăng tốc.
Liễu Như Nguyệt cũng không để ý nữa, hai người đã bay đi rất xa, không thèm ngoái đầu nhìn lại.
"Khí huyết tinh thuần, huyết mạch đặc biệt đó thật bí ẩn".
Lão già râu chữ bát lẩm bẩm nói, không biết là đang nói Liễu Như Nguyệt hay thanh niên áo trắng.
.