Vô Thượng Luân Hồi


Tiếng hét thảm thiết vang lên thất thanh, lúc trầm lúc bổng.

Người đông nên gây ra động tĩnh rất lớn, vì yêu thú trong Huyễn Vụ U Lâm quá hung hãn, cứ tiến tới đột ngột bị một con yêu thú nào đó đột nhiên xuất hiện và quắp đi mất, có con thích ăn chay nhưng lại có loài thích ăn thịt.

“Đi thôi, qua xem thử đi!”, Vương Trác đã không kiềm chế được nữa rồi.

Triệu Bân không động đậy, hắn vẫn còn đang quan sát dị tượng.

Quả Thiên Linh đã chín, dị tượng mà nó tạo ra cũng là thật.

Có điều, dị tượng đang dần biến mất, chỉ còn lại hình bóng mờ nhạt.

Điều đó chứng tỏ quả Thiên Linh đã bị người ta hái đi mất rồi.


“Bắt lấy tên đó! Tên đó đã hái quả Thiên Linh!”
“Một kẻ cấp Huyền Dương cỏn con mà cũng dám đụng đến thứ mà lão phu nhắm trúng à?”
“Chạy à? Ngươi chạy đi đâu?”
Đúng như những gì Triệu Bân dự đoán, quả Thiên Linh bị hái, tiếng mắng chửi vang lên ồn ào cả một vùng.

Không cần phải chạy qua xem thì cũng biết đang có một đám người đuổi theo vây bắt kẻ đã hái quả, chỉ có điều không biết kẻ nào đã hái quả Thiên Linh mà thôi.

Nhưng dù là ai thì chắc chắn đó là đối tượng mà tất cả mọi người nhằm vào.

“Chắc không phải là lão già râu chữ bát đấy chứ?”
Vương Trác lẩm bẩm, nhảy lên một mỏm đá rồi nhón chân nhìn thử.

Mới đó, hắn ta còn muốn chạy qua hóng hớt, giờ thì hoàn toàn không còn ý định đó nữa.

Quả Thiên Linh đã bị hái đi, tiếp theo đây sẽ là cảnh đánh nhau tập thể, những người không có đủ thực lực và tu vi yếu kém như hắn ta tốt nhất không nên can dự vào, chỉ cần chút tàn dư còn lại quét qua thôi cũng đủ để tiễn thẳng hắn ta xuống Suối Vàng rồi, trời mới biết trong Huyễn Vụ U Lâm có bao nhiêu cao thủ cấp Địa Tạng.

Có điều, suy đoán của hắn ta đúng đến mức khiến người ta phải bất ngờ.

Thật sự là lão già râu chữ bát! Chắc lúc bước ra khỏi cửa, lão ta đã đạp phải phân chó nên khi đến đây mới ăn may cỡ đó.

Quả Thiên Linh bị lão ta tìm được nhưng khi đuổi tới nơi thì lại trùng hợp là lúc dị tượng xảy ra.

Thế này đúng là khó xử nhỉ, vừa mới hái được quả Thiên Linh thì đã có cả đám người chạy đến.


Khó xử hơn nữa là thanh niên áo trắng đến với lòng tự tin tràn đầy nhưng còn chẳng thấy được quả Thiên Linh nữa, khi nhìn thấy dị tượng thì mới biết được vị trí chính xác.

Hắn ta chạy đến thì những người đi tìm báu vật cũng đã tìm được, tất cả đều đang đuổi theo, tám mươi phần trăm người trong số họ đều là cao thủ cấp Huyền Dương, không thiếu người cấp bậc đỉnh cao, võ tu cấp Địa Tạng cũng không thiếu.

Tình hình như thế thì e là không có cơ hội để giành lại quả Thiên Linh rồi.

Vì vậy mới nói, ở những nơi không nên giả ngầu thì bớt tỏ ra ngầu lòi mới ổn, thế cũng đỡ mất mặt!
Ầm, bùm, ầm!
Tối nay, Huyễn Vụ U Lâm cực kỳ náo nhiệt.

Các võ tu hô hào, bọn họ nôn nóng đuổi theo lão già râu chữ bát mà không để tâm đến việc chọn đường nên đã vô tình đặt chân vào nơi không nên đến, chẳng hạn như lãnh địa của yêu thú dũng mãnh, rất nhiều người đã bị xé nát.

“Loạn rồi, loạn hết rồi!”
Vương Trác vẫn còn đang đứng trên mỏm núi, nhìn về xa và không ngừng xuýt xoa.

Mây mù trắng xóa, nếu như có màu sắc khác lẫn vào thì khá là nổi bật, chẳng hạn như máu tươi nhuốm lên khói độc, hòa lẫn vào đó thì sẽ sự tô vẽ hoa mỹ.


“Rời khỏi đây!”
Triệu Bân nói xong thì phóng về phía đó.

Vương Trác ho gượng nhưng vẫn nghe theo lời Triệu Bân, hắn ta không muốn vướng vào phiền toái.

Tên này đã là cấp Huyền Dương rồi, hắn ta muốn đến tham gia sát hạch ở Thiên Tông, nếu như chết ở Huyễn Vụ U Lâm này thì lỗ lắm!
Lúc Triệu Bân tìm ra được nơi phát ra tiếng nổ thì tiếng nổ đã ngừng.

Từ rất xa, hắn đã nhìn thấy bóng của rất nhiều người, phần lớn đều mặc áo khoác đen, khí tức của ai cũng rất mạnh, khí thế cộng hưởng khiến những cây cổ thụ chọc trời đều phải lắc lư, sát khí ngưng đọng cả một vùng trời, đến cả khói độc và mây mù đang bay lãng đãng cũng như đang sắp đông cứng lại.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận