Vô Thượng Luân Hồi


Ông ta vừa hét lên thì dường như có âm thanh vọng lại.

Lão già râu chữ bát đang tháo chạy đã bị ông già áo tím định thân.

Nhưng trong lúc không đề phòng, ông già áo tím lại bị người thứ ba định thân.

Mà Triệu Bân chính là người thứ ba đó.

Tu vi của ông già áo tím không yếu, là cấp Huyền Dương đỉnh cao thật sự, khổ nỗi vì theo dõi lão già râu chữ bát nên không thể để lộ ra chút khí tức nào, cũng tức là không có dùng chân nguyên hộ thể, vì vậy nên lúc này ông ta mới bị trúng chú định thân.

Nếu như có chân nguyên hộ thể như áo giáp thì chú định thân của Triệu Bân cũng sẽ không có tác dụng với ông ta.

Cả hai đều bị phá bỏ được chú định thân cùng một lúc.

Lão già râu chữ bát ngây ra, ông già áo tím cũng ngây ra.

Đây rõ ràng là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng mà! Lão già râu chữ bát là ve, ông già áo tím là bọ ngựa, còn Triệu Bân chính là một con chim sẻ, chú định thân vừa lúc phát huy được tác dụng.

Vì vậy mới nói, vào thời khắc quan trọng thì tên này vẫn rất đáng tin, còn biết cứu người nữa.


“Là ai? Cút ra đây đi!”
Ông già áo tím nổi giận, vung kiếm san bằng một vùng cây cối.

Lão già râu chữ bát rất nhanh chân, vốn tưởng rằng đã lừa được tất cả mọi người nhưng không ngờ đến cuối cùng vẫn có kẻ để mắt đến mình, nếu như không có người thứ ba ra tay cứu giúp thì chắc lão ta đã bị bắt rồi.

Lão ta nghĩ đến người thứ ba nấp phía sau thì bất giác liếc nhìn về phía bóng tối, theo lão ta thấy thì chắc là Triệu Bân đang bảo vệ mình.

“Để quả Thiên Linh lại!”
Ông già áo tím vẫn chưa tìm được người thì ba thì lại nhằm vào lão già râu chữ bát.

Ông ta không dám nói to vì sợ thu hút sự chú ý của đám cao thủ bên kia.

Bảo bối mà, hưởng trọn một mình vẫn tốt hơn, nhanh chóng xử lý lão già râu chữ bát rồi lanh lẹ lấy quả Thiên Linh và bỏ chạy.

Lão già râu chữ bát không quan tâm, liều mạng chạy.

Ông già áo tím chạy nhanh hơn, chỉ hai ba bước là đã thò tay ra bắt được lão ta.


Triệu Bân không đứng yên, trước khi ông già áo tím ra tay thì hắn đã sớm phóng một cây phi đao có treo bùa lôi quang, nó đã nổ rồi.

Ông già đó không kịp trở tay, bị hoa mắt nên cánh tay không thể bắt người một cách chính xác được.

“Đến gặp bà nội ngươi đi!”
Lão già râu chữ bát hét lên, đâm lại một kiếm.

Ông già áo tím liền phụt máu, ngực bị đâm thủng một lỗ.

Hai mắt ông ta vẫn chưa sáng lại thì đòn tấn công của Triệu Bân đã đến, hắn đâm một kiếm từ sau lưng ra trước ngực, cắt đứt tâm mạch của ông ta.

Thật không hổ là một đôi bạn tốt, phối hợp với nhau rất ăn ý, giết chết ông già áo tím chỉ với hai kiếm!
“Ta biết là ngươi vẫn còn sống mà!”
Lão già râu chữ bát mỉm cười, khóe miệng vẫn còn chảy máu.

Lão ta bị thương quá nặng, kiếm lúc nãy lại động đến chân nguyên, nội thương phản phệ thể hồn.

Có điều vết thương này không có gì đáng ngại, chủ yếu là vì có tiềm lực và còn nhờ cả may mắn nữa.

Nếu không phải như vậy thì lão ta cũng đã không tìm được quả Thiên Linh.

“Mạng của ông cũng lớn lắm đấy!”
Triệu Bân mỉm cười, đưa tay lên thu lấy xác của ông già áo tím.

“Chỗ này không tiện ở lâu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận