“Huyễn Vụ U Lâm quả thật không đơn giản!”
Triệu Bân chạy nhanh như gió, cả quãng đường chém trái chém phải tứ tung.
Triệu Bân nhìn xung quanh, còn có bộ rễ của Thụ Yêu đang xông tới, có lẽ nó cách bản thể của mình khá xa.
Những dây leo này có vẻ không cứng lắm, ít nhất thì hắn có thể dùng kiếm chém đứt được, về phần nọc độc, cách bản thể càng xa, độc tính lại càng yếu, hắn hoàn toàn có thể giải quyết.
Bất ngờ, đúng là một bất ngờ ngoài ý muốn!
Nếu như Triệu Bân sớm biết trong Huyễn Vụ U Lâm có Thụ Yêu ngàn năm, hơn nữa còn mạnh như vậy thì có ma mới chạy đến đây tìm kích thích.
Soạt! Soạt!
Tốc độ của thanh niên áo trắng và Liễu Như Nguyệt cũng không hề chậm.
Ba người vừa rồi đánh nhau nhiệt huyết bao nhiêu, bây giờ lại cùng nhau chạy trốn.
Họ cũng chẳng muốn đánh nhau nữa, cố hết sức chém đứt dây leo và bộ rễ đang quấn lấy chân mình, mở đường máu và chạy trốn càng sớm càng tốt.
Cũng may là nơi này cách bản thể khá xa.
Nếu như ở gần thì không cần chạy trốn làm gì, chỉ cần một dây leo quật tới đã có thể đập họ nhừ xương rồi.
Sức chiến đấu bị áp chế tuyệt đối thì dù sở hữu bí thuật nào, không ai có thể phát huy tác dụng.
Sức phòng ngự của họ trong mắt Thụ Yêu chỉ là một thứ trang trí lố bịch.
“Sư huynh, cứu ta!”
Không biết từ lúc nào, đằng sau vang lên một tiếng kêu thảng thốt.
Đó chính là Liễu Như Nguyệt, có lẽ là vì là thể Thiên Linh nên cô ta được Thụ Yêu “chăm sóc đặc biệt”, những dây leo lao về phía cô ta cũng đặc biệt nhiều, chỉ cần chậm một động tác, đã bị Thụ Yêu quấn chặt lấy kéo về phía sâu.
“Sư muội cố gắng chống đỡ, ta sẽ tìm người cứu muội!”
Một tiếng “sư muội” này của thanh niên áo trắng đầy khí phách nhưng hắn ta lại không quay đầu lại, vừa lăn vừa bò, nhanh chóng chạy trốn, đó là Thụ Yêu ngàn năm, quay lại cứu ngươi? Ông đây sợ lúc đó đến cái mạng mình cũng không còn!
“Huynh...”
Sắc mặt Liễu Như Nguyệt tái nhợt, nhìn chằm chằm thanh niên áo trắng đang bỏ chạy.
Cô ta hơi ngạc nhiên vì trước khi đến đây, vị sư huynh vừa nói nói cười cười, còn lập lời thề non hẹn biển là sẽ đánh đổi mạng sống để cứu cô ta đâu rồi? Bây giờ, điều đó giống như một trò đùa vậy, hắn ta còn không dám quay đầu lại kia kìa.
Tuyệt vọng!
Trong giây phút cô ta tuyệt vọng, cố gắng hết sức để thoát khỏi đống dây leo, nhưng tất cả đều vô ích.
Không phải cô ta không đủ mạnh, mà là Thụ Yêu ngàn năm quá đáng sợ, dù khoảng cách rất xa thì cũng khó để chặt đứt bộ rễ của nó.
Lúc này, ánh mắt Liễu Như Nguyệt tràn ngập bóng tối, sự lạnh lẽo bao trùm toàn thân cô ta, dường như cô ta đã nhìn thấy Thần Chết đang vẫy gọi mình, nụ cười lạnh lẽo đến đáng sợ, thần chết sẽ dẫn cô ta đến địa ngục.
Keng!
Thế nhưng, đúng lúc đó một ánh sáng vàng bắn tới.
Chính xác hơn thì là một bóng người được bao phủ bởi sấm sét màu vàng, một ánh sáng vàng rực rỡ được vẽ ra trong thế giới tăm tối của Liễu Như Nguyệt.
Chính là Triệu Bân!
Vì nằm trong khả năng cho phép, nếu có thể cứu cô ta thì tất nhiên Triệu Bân sẽ cứu.