Dù biết U Lan thì hắn cũng sẽ không to vẻ quen biết.
Mỗi người đều có cách sống của riêng mình.
U Lan đến đây vì mệnh lệnh của La Sinh Môn.
Còn hắn tới đây là để báo thù.
Đều là Thiên Tông, mỗi người có một sứ mệnh khác nhau, từ nay về sau cô ta tên Hi Nguyệt, còn hắn tên Cơ Ngân, hai cái tên U La và Triệu Bân đó đã trở thành quá khứ, theo gió thổi bay đi.
“Nếu lão phu đoán không lầm thì chắc là thiếu chủ tộc Ám Dạ!”
“Ừ, đúng là Hoa Đô, đi mua hoan ở Túy Mộng Lâu bị nổ, nổi tiếng khắp Đại Hạ rồi”.
“Nhân phẩm chẳng ra làm sao cả, nhưng tư chất vẫn rất được”.
Tiếng bàn tán vang lên, tất cả đều nói về người vừa mới lên đài.
Đúng là Hoa Đô, hắn ta đã đến Thiên Tông từ sớm, sở dĩ đến tận bây giờ mới tham gia khảo nghiệm là vì phải chữa thương ở Đế Đô, hơn nữa trước đó hắn ta trúng Ma Luân Huyết Tế, bị trưởng lão nhà mình lột mất da đầu cũng cần thời gian để hồi phục, nói cách khác, hình tượng đã xuống dốc không phanh.
Khỏi phải nói, sửa soạn lại xong vẫn rất là ra gì, bản thân hắn ta trông cũng được, thậm chí còn rất điển trai, là kiểu ngọc thụ lâm phong, dùng từ khí vũ hiên ngang để miêu tả cũng không quá đáng.
Vì hắn ta, phía dưới có không biết bao nhiêu nữ tử trở nên háo sắc, một đám sáng rực cả hai mắt.
Nam không xấu nữ không thương, đi mua hoan thì cứ mua! Bọn ta không quan tâm.
Hoa Đô mặc áo tím, đứng trong gió bay bay, cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ bốn phía, cảm giác hư vinh được thỏa mãn, sống lưng cứ thẳng tăm tắp, nhưng nghe tới ba chữ Túy Mộng Lâu thì sắc mặt hắn ta chẳng còn tươi tắn nữa, đó chính là vết nhơ trong đời hắn ta, dù bản thân hắn ta có chói lóa cách mấy cũng không thể xóa nhòa.
Nghĩ thế, hắn ta hận nghiến răng nghiến lợi, hận cái tên Nghiêm Khang kia chết đi được.
Lần này đến Thiên Tông mà gặp được Nghiêm Khang nữa thì hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua.
Hả?
Hoa Đô chợt nhíu mày, hắn ta đã trông thấy Triệu Bân.
Hôm đó ở phủ thành chủ thành Minh Nguyệt, Triệu Bân cũng có mặt, bị Nghiêm Khang kéo tới để đổ tội, nếu không có Triệu Bân thì hắn ta đã không thể tìm được hung thủ thật sự, không ngờ đến khi gặp lại thì họ đang ở dưới chân núi Thiên Tông rồi.
Triệu Bân im lặng đứng đó, nhận ra hắn cũng chẳng sao, chỉ cần không liên quan gì đến Triệu gia là được.
Rầm!
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Hoa Đô đánh một chưởng vào bia đá.
Tấm bia cứ rung lên ong ong, thân đá cứng rắn lại xuất hiện thêm dấu bàn tay.
“Ta chọn người này, đừng ai giành”.
“Tộc Ám Dạ đã bàn trước với lão phu rồi, đồ nhi này ta nhận”.
“Nói không chừng người ta đổi ý đấy?”
Hoa Đô là một nhân tài, tính tình thì khoan nói, tư chất cũng rất cao, một chưởng đánh ra khiến tất cả các trưởng lão dưới đài lại ngồi thẳng dậy, Hoa Đô chưa kịp xuống đài đã lén bàn bạc, tộc Ám Dạ có gia đại nghiệp đại, thời Chiến Quốc còn là một vương triều, căn cơ sâu khỏi phải bàn tới, cộng thêm Hoa Đô có tư chất rất khá, thu nhận đồ nhi như thế sẽ là sự kết hợp của những kẻ mạnh!