Vô Thượng Luân Hồi


Các trưởng lão lại chau mày, đưa mắt nhìn nhau.
Chúng ta không nghe nhầm đấy chứ? Tặng Tử Ngọc Xích Diễm chỉ để đưa một tên cấp Chân Linh vào Thiên Tông sao?
Đi cửa sau! Thế này là đi quan hệ mà!
Lập tức, cả đám trưởng lão vây quanh Triệu Bân, kẻ vòng tay trước ngực, người vuốt râu, họ lại liếc mắt nhìn Triệu Bân.

Có vài người không yên, chốc chốc lại đưa tay bóp nhẹ cẳng chân và cẳng tay của Triệu Bân.

Một cấp Chân Linh nhỏ bé mà lại lọt vào mắt xanh của nữ soái Xích Diễm, còn không tiếc tặng Tử Ngọc để mở đường cho hắn, tất cả những điều đó đủ để chứng minh tên nhóc này không tầm thường.
Nhưng, mấy người họ quan sát vài lượt mà vẫn không nhìn ra được gì.
Tên tiểu bối này ngoài việc có khí huyết sung mãn hơn người khác một chút thì không có gì nổi cộm cả, đặc biệt là khuôn mặt đó, đứng giữa đám đông thì không có gì nổi bật, cần là có cả tá.
Nữ soái nhìn lầm rồi sao?
Rất nhiều người thầm lẩm bẩm, tên tiểu võ tu này không có gì đặc biệt cả.
Đúng vậy, không có gì đặc biệt cả! Vì Triệu Bân chưa để lộ khí tức và cũng không có cơ hội thể hiện thực lực mà.

Vẫn là câu nói đó, hắn mới đến lần đầu, khiêm tốn vẫn tốt hơn, không thể nổi bật quá.
Triệu Bân im lặng, chỉ cảm thấy mình lúc này giống như một con khỉ, còn mấy lão già đó thì giống như người tụ tập đến xem xiếc, khiến hắn cứ thấy mất tự nhiên, muốn phóng đi cho rồi, nếu như mấy trưởng lão này muốn giết người cướp của thì dù có mười cái mạng, nhiêu đó không đủ để hắn chết đâu.
“Sư đệ Huyền Thương đã chết, các vị xem thử ai có thể nhận hắn!”
Một lúc lâu sau trưởng lão mập mới lên tiếng, lúc nói ông ta còn nhìn quanh tất cả mọi người.
Sau đó mọi người ai nấy đều ho gượng.
Nhiều trưởng lão như vậy mà không có ai lên tiếng cả, người thì nhìn lên trời, kẻ thì cúi đầu lau ngọc bội, cũng có kẻ ngước cổ uống rượu, cứ như thể không nghe thấy lời của trưởng lão mập.

Hành động của bọn họ hiển nhiên là đang muốn nói rằng: Bọn ta thu nhận đồ đệ thì ít nhất phải là cấp Huyền Dương, còn về vị này thì có hơi kém, cũng không có gì đặc biệt, nhận vào dưới trướng thì còn phải tốn công sức bồi dưỡng, thật sự rất tốn tinh lực và tài nguyên!
Nói tóm lại là không muốn nhận.
“Nữ soái giới thiệu đấy!”, trưởng lão mập nói thêm một câu.
“Nếu như đã là người do nữ soái giới thiệu, vậy sư huynh hãy thu nhận đi!”, một nữ trưởng lão mỉm cười và nói.
“Ta đã có ba đồ đệ rồi!”, trưởng lão mập vuốt râu rồi nói tiếp “Nhưng đến nay, dưới trướng của sư muội vẫn chưa có đệ tử, thu nhận hắn thì vừa hay, sau này nữ soái có hỏi thì lão phu sẽ cùng sư muội giải thích”.
“Ta chỉ nhận đệ tử nữ”, nữ trưởng lão nữ khẽ cười và nói.
“Lão Nhạc, đệ cũng không có đồ đệ, đệ nhận hắn đi!”
“Sư huynh đừng đùa, ta đã nói từ sớm rồi, không phải cấp Huyền Dương thì ta không nhận!”
“Dương sư đệ, hay là đệ nhận đi!” “Thôi, gần đây sức khỏe ta không tốt, cần phải bế quan, không còn hơi sức đâu!” Một đám ông bà già, kẻ nói qua người nói lại, kẻ xô người đây như thể đang hát kịch cả buổi trời nhưng vẫn không tìm ra được sư phụ cho Triệu Bân, chủ yếu là không ai xem trọng hắn.

Nếu như không phải vì nể mặt nữ soái thì e rằng họ đã bỏ đi từ lâu rồi.

Cũng may mà nữ soái Xích Diễm không có ở đây.

nếu không thì nhất định mấy người sẽ bi mắng người do ta đánh giá cao mà tệ như các người nghĩ sao? Các người nghi ngờ thực lực của tên nhóc này hay là nghi ngờ khả năng đánh giá,của bà đây ?Đều là Địa Tạng đỉnh cao mà mắt ai cũng như mù, kỳ tài hiếm có mà cũng không chịu nhận à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui