Mục Thanh Hàn vội vã thả nắm rau trong tay xuống, lấy ra một vò rượu ngon từ bên trong nhà ra.
Vân Yên cầm vò rượu, vừa uống vừa đi về khuê phòng.
Dưới ánh trăng, Vân Yên lại càng xinh đẹp trong mắt của Triệu Bân.
Mục Thanh Hàn đứng sau, muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Nàng ta vào đỉnh Tử Trúc sớm hơn Triệu Bân, đã quá hiểu sư phụ mình, mỗi lần có chuyện phiền não thì Vân Yên lại mượn rượu giải sầu, mỗi lúc đêm khuya thanh vắng thì lại đứng một mình dưới ánh trăng, nhớ về người xưa đã mất, đáng lẽ đó là một giấc mộng đẹp nhưng lại bị tan nát dưới đồ đao của Vân Phượng.
Bầu trời đêm xa xăm, sao lấm tấm như bụi.
Đỉnh Tử Trúc dưới ánh trăng yên ả và bình yên.
Vân Yên đã ngủ say, chỉ còn lại Triệu Bân và Mục Thanh Hàn là còn thức.
“Nghỉ ngơi sớm đi!”
Mục Thanh Hàn nói xong thì quay lưng về lại lầu gác.
Triệu Bân ho gượng, hắn vẫn đứng trước bếp, không phải kêu nấu cơm à?
Hắn cũng thả tay áo xuống, cầm túi hành lý vào trong lầu các và đi thẳng lên tầng hai.
Hắn mở cửa sổ ra, lặng lẽ nhìn lên bầu trời sao.
Làm khách nơi đất khách, hắn không có được chút cảm giác ấm áp nào.
Dù cho ánh trăng có sáng hơn nữa thì hắn cũng không quên được vẻ đẹp của thành Vong Cổ, đây là đêm đầu tiên hắn ở Thiên Tông, cũng là điểm khởi đầu cho con đường báo thù của hắn.
Dù cho Vân Phượng là chị của Vân Yên thì hắn vẫn không quên mối thù nợ máu phải trả bằng máu.
Còn có cả Tử Y Hầu.
Hắn nhất định sẽ đặt đầu của Tử Y Hầu trước linh vị của cha mình.
“Đóng cửa sổ lại!”
Đột nhiên một giọng nói vang lên cắt ngang luồng suy nghĩ của Triệu Bân.
Đấy là Mục Thanh Hàn, nàng ta đã cởi đồng phục của Thiên Tông ra, thay bằng một bộ đồ thường, chắc là định đến linh tuyền trên đỉnh Tử Trúc để tắm rửa nhưng khi ra khỏi lầu các thì thấy Triệu Bân đang đứng ngước nhìn bầu trời sao trước cửa sổ.
Nam nữ khác nhau, nếu như mắt Triệu Bân tốt thì chẳng phải hắn có thể nhìn thấy hết rồi sao?
“Ta cũng đâu có nhìn!”
Triệu Bân thầm lẩm bẩm, cuối cùng cũng đóng cửa sổ lại.
Hắn không để mình rảnh rang mà lấy bản vẽ cấu trúc xe nỏ ra, sau đó còn biến ra ra ba phân thân, các phân thân ngồi xếp bằng, lĩnh ngộ võ đạo, bản chính thì làm một lúc nhiều việc, vừa nghiên cứu bản vẽ vừa tôi luyện cơ thể và hồn phách, ngoài ra còn âm thầm nghiên cứu thiên cang hộ thể.
Khả năng thiên phú của hắn thật sự rất đáng nể, chắc tìm khắp Đại Hạ cũng không thể tìm ra được người nào có thể sánh được với hắn.
Đến nửa đêm, hắn mới ngáp một cái.
Đoạn đường vất vả suốt, gặp đủ mọi khó khăn, nguy hiểm đã khiến hắn thật sự kiệt sức, gục đầu xuống là ngủ say.
Một lúc sau, có tiếng mở cửa kẽo kẹt vang lên.
Một cơn gió nhẹ thổi vào, mang theo mùi hương phụ nữ mê hoặc lòng người.
Cảm giác của Triệu Bân nhanh nhạy đến kinh người, hắn chầm chậm mở mắt ra, rõ ràng là có người bước vào phòng, hơn nữa còn là một người phụ nữ, chỉ là hắn không thể xác định là Mục Thanh Hàn hay sư phụ Vân Yên.
Nhưng bất luận là ai thì làm thế này cũng không lịch sự lắm đâu, đây là phòng của hắn mà.
Nam nữ không giống nhau, nửa đêm nửa hôm chạy đến phòng hắn làm gì?