Hắn không động đậy, chỉ lặng lẽ nhìn về phía đầu cầu thang.
Đêm khuya thanh vắng, có thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, rất dễ để nhận ra người đó đang tiến lên bậc thang, nhẹ nhàng đi lên, bước đi nhẹ tênh, nếu như hắn không có võ hồn thì cũng không thể nghe được tiếng bước chân của người đó.
Chuyện này đủ để chứng minh tu vi của đối phương rất cao, chắc là Vân Yên, vì Mục Thanh Hàn không thể có được đạo hạnh đó.
Đúng như những gì hắn dự đoán, thật sự là Vân Yên.
Có điều, lúc này Vân Yên có vẻ không được bình thường.
Sao lại nói là không bình thường? Bởi vì ánh mắt của cô ta hơi lờ đờ, trong mắt không cảm xúc.
Mới nhìn thì thấy rất giống với một cái xác không hồn.
“Sư phụ?”
Triệu Bân ngồi dậy, thử gọi một tiếng.
Nhưng Vân Yên không có phản ứng, bước chân cũng không dừng lại.
“Mộng du sao?”
Triệu Bân hơi chau mày, có vẻ như Vân Yên đang trong trạng thái không có ý thức.
Chị em sinh đôi nên hiển nhiên khuôn mặt của Vân Yên cũng là khuôn mặt của Vân Phượng.
Dù biết rằng đó là Vân Yên nhưng khi nhìn thấy cô ta, Triệu Bân cũng không kiềm được ý muốn giết người đang tiềm ẩn trong linh hồn của mình.
Nếu như người đang mộng du đó là Vân Phượng thì chắc hắn đã lấy kiếm Long Uyên ra chém đối phương rồi.
Soạt!
Chỉ trong tích tắc, Vân Yên đã tiến đến trước giường như một bóng ma.
Triệu Bân chưa kịp phản ứng thì cô ta đã nằm lên giường khiến hắn suýt tè ra quần.
Hai thầy trò cùng nằm trên một chiếc giường, hắn thật sự không thể kiểm soát được tình huống này.
Nếu lúc này Vân Yên tỉnh lại.
Nếu Vân Yên thẹn quá hóa giận thì rất có khả năng sẽ tung chưởng đánh chết hắn.
“Người ngủ ở đấy đi!”
Triệu Bân nhanh chân trèo xuống giường, không đi cầu thang mà nhảy thẳng ra ngoài cửa sổ.
Lúc đáp đất, hắn không đứng vững, còn ngã úp mặt xuống đất.
Nếu Nguyệt Thần còn tỉnh thì nhất định sẽ lườm mắt và mắng cho một trận ra trò.
Sao lại dạy ra một đồ đệ không có tiền đồ thế không biết.
Vân Yên không đẹp sao? Lúc cần “phục vụ” thì phải “phục vụ” chứ!
Về điểm này thì hắn kém hơn cậu thiếu gia nào đó rồi, lúc ở tuổi của hắn thì người nào đó chỉ muốn leo lên giường của sư phụ nhưng lại không lên được, hắn thì hay rồi, sư phụ tự tìm đến nơi mà hắn lại sợ bỏ chạy, hắn làm gì cũng được, chỉ có mỗi chuyện này là không phải sở trường của hắn.
Đêm khuya thanh vắng, chớp mắt trời đã sáng.
Sáng sớm, Mục Thanh Hàn đã ra ngoài từ sớm.
Đập vào mắt nàng ta là một người đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ ở phía xa, đó là tiểu sư đệ của nàng ta, cũng không biết là hắn dậy quá sớm hay là tối qua không ngủ được mà lại tựa vào cây ngủ thiếp đi.