“Đệ tử Thiên Tông mới nhận sẽ có một buổi tụ hội cùng nhau ở đó”, Mục Thanh Hàn thản nhiên nói.
“Không đi có được không?”
“Trưởng lão Thanh Nguyên các đích thân tổ chức, phải đi”.
“À”.
Triệu Bân gật đầu trở về phòng mình.
Đạo bào là quần áo của Thiên Tông, được may khá là vừa người.
Ngoài đạo bào còn có một ngọc bài màu trắng, trên đó có khắc hai chữ Thiên Tông, mặt bên kia khắc hai chữ Tử Trúc, đó chính là lệnh bài thân phận, có nghĩa là đệ tử của Tử Trúc Phong, Thiên Tông.
Ngoài ra còn một viên đan dược, hai lọ thuốc viên, hai lọ linh dịch.
Những thứ này được phát cho tất cả các đệ tử gia nhập Thiên Tông, mỗi tháng… Có thể đến Thanh Nguyên Các nhận, từng đó tài nguyên tu luyện là không đủ, người không có bối cảnh đủ mạnh thì tự tìm tài nguyên cho mình, nhận nhiệm vụ tông môn là cách trực tiếp nhất, đó là cách để cổ vũ đệ tử trong tông, cũng là một cách tu luyện.
Ngoài ra còn một lá bùa: Bùa trữ vật.
Bùa trữ vật đó chính không gian được thiết kế nằm bên trong lá bùa, có thể bỏ đồ vào đó, cách dùng giống chiếc nhẫn ma, nhưng so với không gian của chiếc nhẫn ma thì bùa trữ vật bé tới nỗi đáng thương, chắc dung lượng chỉ to cỡ vài ba chục mét là cùng, hơn nữa nó còn là bùa dùng một lần, dùng xong sẽ hỏng mất.
Hắn thay đạo bào, hai người cùng nhau xuống núi.
“Từ góc này xem, hai đệ tử của cô cũng khá là xứng đôi đấy”, Linh Lung cười nói.
“Chuyện của bọn nhỏ, ta không tham dự”, Vân Yên cười khẽ: “Ra ngoài mấy năm, có tin tức gì thú vị không?”
“Tin tức thú vị thì không có, nhưng người thú vị thì có một người”.
“Hả?”
“Triệu Bân, Triệu Bân ở thành Vong Cổ”, Linh Lung chậm rãi nói.
“Vị hôn phu cũ của thể Thiên Linh?”, Vân Yên khẽ nhướng mày.
“Ta cũng đã duyệt qua rất nhiều người, bàn về thiên thú, chắc tìm khắp Đại Hạ này cũng chẳng tìm thấy người có thể sánh vai với Triệu Bân, Sở Vô Sương nhà nữ soái cũng không”, Linh Lung chậm rãi nói.
“Yêu nghiệt đến thế ư?”, Vân Yên không tin.
“Cùng cấp cùng tu vi, có lẽ sư tôn cũng không thể là đối thủ của hắn”, Linh Lung nói, sau đó là một tiếng thở dài: “Tiếc là Tử Y Hầu đã ép chết phụ thân hắn, bắt mẫu thân hắn đi, đêm hôm đó còn phá hủy căn cơ của hắn, kỳ tài có một không hai đã chết từ trong trứng nước”.
“Mẫu thân hắn, Đan Phượng Phù Dung?”
“Cuộc sống! Đúng là nhìn đâu cũng thấy điều bất ngờ”, Linh Lung buồn bã.
Vân Yên im lặng, lòng không được bình tĩnh, cứ nhấp nhô gợn sóng.
Chuyện Liễu Như Nguyệt và Triệu Bân thì bà ta có biết, nghe nói Triệu Bân của Triệu gia đã đoạn mạch phế thể, mới có bao lâu đâu, đã tu luyện lại võ đạo, nay còn được đồ đệ Đại Hạ Hồng Uyên đánh giá cao như thế, thằng nhóc đó phải đáng sợ đến mức nào.
Đúng như lời Linh Lung nói, nếu không có kiếp nạn Triệu gia hôm đó, nếu cho Triệu Bân đủ thời gian, một ngày nào đó hắn chắc chắn sẽ là một Đại Hạ Hồng Uyên, hơn nữa, còn là đệ nhất thiên hạ mà xưa nay chưa từng có.
“Cô ta rốt cuộc có liên quan đến bí mật gì thế”, rất lâu sau đó mới nghe Vân Yên lên tiếng, cô ta mà bà ta vừa nhắc chính là Đan Phượng Phù Dung, Tử Y Hầu đích thân bắt người, trận thế lớn quá chứ.
“Tiên”, Linh Lung chỉ nói đúng một chữ.
“Tiên?”, Vân Yên khẽ nhíu mày, đó là một từ ngữ quá mới mẻ.
Người đời chỉ biết rằng Thiên Võ chính là điểm cuối cùng của vệ đạo, chẳng ai hay biết trên cảnh giới Thiên Võ lại có thêm Tiên, cô ta không ngờ một người thêu thùa trong hoàng tộc lại liên quan đến bí ẩn về Tiên.
“Cất lá bùa này đi, thời khắc mấu chốt có thể giữ mạng.
Bên này, Mục Thanh Hàn đưa cho Triệu Bân một bùa chú, đó là bùa tốc hành.