Vô Thượng Luân Hồi


“Đó là trận đánh giữa các đệ tử mới gia nhập Thiên Tông, gọi tắt là tỷ thí tân tông”, Ngô Huyền Thông mỉm cười: “Tức là những đệ tử đang có mặt ở đây, xếp hàng tỷ thí càng cao thì phần thưởng càng hậu hĩnh, ngoài phần thưởng đó thì mười người đứng đầu còn được vào Bí Phủ tu hành nửa tháng, năm người đứng đầu một tháng, ba người đứng đầu thì thưởng công pháp cấp Thiên, người hạng nhất còn được thêm một viên Tỉnh Thần đan bậc bốn”.

“Bí phủ?”
“Công pháp cấp Thiên?”
“Tỉnh Thần Đan”.

Rất nhiều phần thưởng khiến những người đang có mặt hai mắt sáng rỡ.

Trong đó có cả Triệu Bân, Bí Phủ gì gì đó, công pháp gì gì đó hắn đều không cần, chỉ quan tâm đến viên Tỉnh Thần Đan.

Vương Trác từng nói khi người thức tỉnh huyết mạch xảy ra vấn đề, thành người thực vật thì có thể dùng Tỉnh Thần Đan, nếu cộng thêm Tuệ Tâm Châu nữa thì Liễu Tâm Như rất có thể sẽ tỉnh lại.

“Vừa mới vào Tông mà đã chuyện vui thế này, Thiên Tông vung tay mạnh thật đấy”.

“Nghe chơi cho vui thôi, tư chất tầm cỡ chúng ta thì làm sao mà xếp hạng cao cho được”.

“Thì cũng có những phần thưởng khác mà!”
Buổi trò chuyện của Ngô Huyền Thông trở nên sôi động hơn bao giờ hết.

Mục đích Thiên Tông tổ chức hoạt động lần này cũng rất dễ hiểu, họ muốn tìm được tinh anh trong tinh anh.

Sau này sẽ tập trung bồi dưỡng.

Dù sao thì đất với đá cũng đầy rẫy, Thiên Tông vừa mất rất nhiều đệ tử chân truyền, cần một lượt thay máu bổ sung mới.

“Khi nào bắt đầu”, Hán Triều hỏi.

“Nửa tháng sau”, Ngô Huyền Thông duỗi người: “Đừng lơ là võ đạo”.

“Được rồi!”
“Thế thì lão phu đi về ngủ một giấc đã”, Ngô Huyền Thông ngáp, xoay người bước đi, có thể ngủ lại một giấc nữa, đây là nơi các hậu bối tụ tập, lão già như ông ta không cần tham gia, lúc đi ngang Triệu Bân còn liếc mắt nhìn, cũng chẳng thấy hắn có gì đặc biệt.

“Ta không cần nhiều, lấy hạng mười là được rồi”, Tư Không Kiếm Nam nói đầy ẩn ý.

“Ngươi thì dẹp đi”, Lâm Tà lại cầm bầu rượu: “Tán gái thì ngươi là cao thủ, đánh nhau ấy à! Ngươi còn thiếu chút đỉnh, ta đoán ngươi có thể vào tới hạng hai mươi đã là phước đức ba đời”.

Tư Không Kiếm Nam không nghĩ thế, nhỡ đâu cao thủ đánh với cao thủ hết rồi thì sao? Tên gà mờ như hắn ta, nói không chừng có thể len lỏi bò lên được, con người ấy mà! Phải suy nghĩ tích cực vào, may mắn cũng rất quan trọng.

“Tỉnh Thần Đan”.

Triệu Bân lại thì thào, ánh mắt cứ sáng lập lòe.

Muốn lấy viên Tỉnh Thần Đan bậc bốn đó, hắn phải đánh thẳng lên tới hạng nhất mới được.

Thế thì không dùng hết sức là không được.

Cái gọi là hết sức đó tính cả ma hóa, dùng cả ma hóa cũng chưa chắc đã đánh nổi Sở Vô Sương, hắn có cấm thuật để tăng lực chiến thì Sở Vô Sương không có chắc? Bỏ tất cả cấm thuật đi, hai người bọn họ cũng có thể đánh ngang tay.

Nhưng hắn vẫn còn thời gian.

Nếu có thể thăng cấp lên Huyền Dương trong vòng nửa tháng thì mọi thứ sẽ ổn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui