Vô Thượng Luân Hồi


“Đúng là anh hùng”, Lâm Tà nhếch miệng chậc lưỡi.

“Năm trăm lượng, ta đặt hắn rớt ngay từ vòng gửi xe”,
“Ngươi nói cái rắm”.

Lâm Tà nói, hắn ta liếc mắt nhìn Tư Không Kiếm Nam.

Tu vi cảnh giới Chân Linh, chọn bất kỳ một người nào ở đây ra đều có thể xách hắn lên đánh tơi tả!
“Thú vị, đúng là rất thú vị”.

Có rất nhiều người bật cười, cũng có khá nhiều người rời đi.

Nửa tháng sau là tỷ thí tân tông, không thể lãng phí thời gian được, quay về tập trung tu luyện một phen để có một thứ hạng tốt, quan trọng là phần thưởng rất nhiều, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, công pháp rồi là tu hành trong bí cảnh công với viên đan Tỉnh Thần đó chính là bảo bối vô giá!
“Tiểu sư đệ, ngươi hấp tấp quá”.

Bên này, Mục Thanh Hàn đã đi qua cầu hình vòm, cứ huyên thuyên suốt một đường.

Sở gia của Đại Hạ là danh gia vọng tộc, có cả một nữ soái Xích Diễm nắm trong tay trăm ngàn hùng binh, lại càng khỏi phải bàn tới sư phụ cô ta, dù có là trưởng giáo Thiên Tông thì cũng phải khách sáo khi gặp mặt Sở Lam.

Vì thế mới nói, có những người không thể đụng vào được, chẳng hạn như Sở Vô Sương.

“Ta đâu có nói gì”, Triệu Bân ho khan một tiếng.

Lần này không phải là do hắn gây chuyện, mà là Sở Vô Sương ỷ thế hiếp người.

Cùng là người của Sở gia, nữ soái nghĩ thoáng hơn cô ta rất nhiều, nữ soái là Chuẩn Thiên hàng thật giá thật nhưng không hề ra vẻ ta đây, chắc hẳn cũng sẽ không chạy về tìm hắn tính sổ vì một khối Tử Ngọc!
Hơn nữa, hắn còn cứu nữ soái Xích Diễm nữa mà.

“Còn dám già mồm”, Mục Thanh Hàn liếc nhìn Triệu Bân: “Với thực lực của ngươi bây giờ, chưa chắc đã đỡ nổi một chưởng của cô ta, chém gió thành bão như thế, ngươi không sợ cắn phải lưỡi à? Vì đi cửa sau nên rất nhiều người đang chờ để xem ngươi mất mặt, ngươi còn ngại chưa đủ phiền ư?”
“Ta cũng có thể đánh được mà”, Triệu Bân ngượng ngùng cười: “Nói không chừng sẽ thắng đấy”.

“Nếu ngươi thắng, mỗi ngày ta sẽ đấm vai bóp lưng cho ngươi”, Mục Thanh Hàn nói xong đi bước vội, cô ta đã đánh giá thấp tiểu sư đệ này rồi, bàn về mạnh miệng thì hắn chẳng thua ai cả.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sư đệ dám đứng ra để lên tiếng khiên cô ta rất vui, dù sao thì cái giọng điệu lạnh lùng của Sở Vô Sương cũng khiến con người ta rất khó chịu, khiến cô mất hết mặt mũi trước tất cả mọi người, chém gió cũng tốt, mạnh miệng cũng được, sư đệ đã giải vây cho cô ta.

“Có lẽ thật sự sẽ thắng đấy”, Triệu Bân thì thào đuổi theo.

Trong lúc đó, hắn còn liếc sang chiếc nhẫn ma và lướt thấy Tử Ngọc bên trong.

Khối Tử Ngọc Xích Diễm này không phải là ngọc bội bình thường, đeo trên người có thể bổ sung khí lực, tác dụng rất tốt, nếu không vì nữ soái thì cũng có thể bán được cái giá rất tốt, tại sao phải mang cho người khác.

Dưới chân núi, hắn rẽ vào Tàng Kinh Các.

Tàng Kinh Các như cung điện, cực kỳ rộng lớn và đầy khí thế, chia thành ba tầng thượng, trung, hạ.

Trước khi vào hắn có hỏi thăm, đệ tử mới vào tông như hắn chỉ có thể dạo quanh tầng một, tầng thứ hai và thứ ba thì trừ khi có đặc quyền bên trên cho, nếu không sẽ không đặt được nửa bước chân lên đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui