Tu luyện hao tốn tài nguyên của cải, đánh giặc cũng con mẹ nó tốn tiền, nếu là nước nhỏ thì cũng không phải họ không muốn đánh, mà là không đánh nổi, cũng chỉ có những nước lớn như Đại Hạ với Đại Nguyên mới có đủ thực lực hùng hậu… Đúc rất nhiều xe nỏ chiến, bởi vì cái thứ này có sức sát thương rất bá đạo trên chiến trường, bắn nát một ngọn núi trong nháy mắt, cao thủ tộc xác chết chính là một ví dụ.
“Muốn lấy bao nhiêu”, Trần Huyền Lão xách bầu rượu ra.
“Lấy nhiều hơn có rẻ hơn chút nào không”.
“Tất nhiên rồi, trên một trăm cân thì cho ngươi giá bốn trăm lượng một cân”.
“Thành giao”.
Triệu Bân lấy ra một cọc ngân phiếu, khoảng chừng năm vạn lượng.
Trần Huyền Lão trố hết cả mắt ra, tiểu võ tu này cũng lắm tiền phết!
“Chờ”.
Trần Huyền Lão lấy ngân phiếu rồi vọt vào trong.
Triệu Bân bèn tự giác vung tay lên, trên kệ nhanh chóng mất chục bình thuốc, này thì nhìn ta như tên trộm, không trộm chút đồ của ông thì có lỗi với trưởng lão quá, ta có chiếc nhẫn ma, ông cứ thoải mái lục, may là ta vẫn còn liêm sỉ, nếu không ta lấy cho bằng hết.
Hiệu suất làm việc của Trần Huyền Lão cũng khá là cao.
Khi ông ta quay ra thì mang theo một cái bao tải, hơn một trăm cân phi châm.
“Có muốn đếm không?”, Trần Huyền Lão cười nói.
“Không cần”, Triệu Bân vung tay, bỏ cái bao vào bùa trữ vật.
“Trên kệ ta thiếu chút đồ thì phải”, Trần Huyền Lão sờ cằm, nhìn lên kệ rồi lại nhìn Triệu Bân, rõ ràng trên đó chất đầy bình thuốc, tới khi nhìn lại thì có vẻ thiếu mất mười bình, có phải là bị ai trộm đi rồi không.
“Nào, ông lục đi”, Triệu Bân bắt đầu cởi áo.
“Ta đâu có nói là ngươi”, Trần Huyền Lão bĩu môi: “Cũng có thể là ta nhớ nhầm”.
“Ông không nên đổ oan cho người tốt, từ nhỏ ta đã không trộm đồ ai rồi”, Triệu Bân nói đầy chính nghĩa, rõ là đang nói dối nhưng mặt không đỏ, cũng chẳng thở gấp! Hắn đã quá nhuần nhuyễn với một số hành động nào đó.
Trần Huyền Lão không cho là như vậy, đi tới kiểm kê đồ.
“Trưởng lão, ông có thu mua bảo bối không”, Triệu Bân chọc chọc Trần Huyền Lão.
“Bảo bối gì?”
Trần Huyền Lão vừa xem kệ hàng vừa tùy ý hỏi.
Triệu Bân liếc nhìn bốn phía, thấy không có ai xung quanh bèn lấy ra một cuộn tranh, chậm rãi mở ra, đập vào mắt chính là một số hình ảnh… Khiến con người ta phun máu mũi.
Ừm… Xuân cung đồ, rõ ràng là xuân cung đồ.
Thấy thế, đôi mắt Trần Huyền Lão chợt sáng rỡ lên, hai mũi bất tri bất giác nóng lên, cứ có cảm giác dòng nhiệt nóng đó đang chảy xuống, Thiên Tông gọi dòng nhiệt đó là máu mũi.
“Có lấy không?”
Triệu Bân nhỏ giọng hỏi, khép xuân cung đồ lại.
Hắn có rất nhiều mặt hàng này, ông bạn râu chữ bát đã tặng hắn một đống lớn trước khi đi mà.
Trong số những chiến lợi phẩm đoạt được trên đường cũng có rất nhiều, bọn họ đều là nhà sưu tầm cả.