“Họ… Bị ai nổ thế”.
Nhìn ba người, các đệ tử đến xem đều cong môi cười.
“Cơ Ngân nổ, ta nhìn thấy”.
“Cơ Ngân là ai?”
“Là tên đi cửa sau đấy”.
Tiếng xì xào bàn tán lại vang lên, bàn đến đi cửa sau, người đến hóng hớt lại nhướng mày lên thật cao.
Mấy ngày nay cái tên Cơ Ngân kia là người nổi tiếng nhất, cầm Tử Ngọc của nữ soái, thoải mái vào Thiên Tông, còn chém gió thành bão ở đình Ngọc Tâm, tuyên bố khiêu chuyến Sở Vô Sương.
Làn sóng này lặn xuống thì cơn sóng khác lại nổi lên.
Mới được bao lâu đâu, đã có một đợt sóng gió nổi lên rồi.
“Cơ Ngân, ngươi muốn chết mà”.
Rất lâu sau đó mới thấy Vũ Văn Hạo đứng vững.
Rất lâu sau đó mới thấy Nghiêm Khang nhảy từ trên cây xuống.
Rất lâu sau đó mới thấy thanh niên áo tím đáp xuống đất.
Ba người hét lên thảm thiết, âm thanh vang vọng cả ngọn núi.
Tiếng gào thét và những lời nói đó rất dễ hiểu, rõ là đang muốn nói với tất cả mọi người rằng: Không phải là bọn ta đánh không lại hắn, là do thằng khốn đó quá độc ác, chạy tới dùng bùa nổ để nổ bọn họ.
Hắt xì!
Khi lên đỉnh Trúc Phong thì Triệu Bân hắt hơi một cái.
Thiên Tông là một nơi rất tốt, núi nhiều mà người cũng nhiều, luôn có những kẻ không thể ngồi yên để mắt tới hắn.
Bấy giờ, hắn không ra tay quá nặng, chỉ dùng mỗi lá bùa nổ.
Dù sao đây cũng là Thiên Tông, tùy tiện đánh nhau, tùy tiện giết hại đệ tử tông môn là xúc phạm môn quy, nếu bị người ta nắm thóp thì sẽ bị đẩy vào Giới Luật Đường, bị xử phạt là điều hiển nhiên.
Thế nên hắn dứt khoát không làm gì.
Trong tình huống này, một lá bùa nổ chính là cách trực tiếp nhất.
Nếu hắn ra tay tàn nhẫn hơn thì ba kẻ không có mắt kia đã sớm bị nổ thành cát bụi.
Tất nhiên đó cũng là để che giấu bản thân mình, hắn đã tính toán cả rồi, trước tỷ thí tân tông, chưa đến lúc bất đắc dĩ thỉ hắn sẽ không dùng đến sức mạnh, có thể dùng bùa chú các loại, chẳng hạn như bùa nổ này, cũng khá là hữu dụng.
Trên đỉnh Tử Trúc, Mục Thanh Hàn đang khoanh chân ngồi dưới gốc cây to.
Vân Yên thì cực kỳ nhàn nhã, ngồi trong đình nghỉ mát lặng lẽ lật sách cổ xem.
Thấy Triệu Bân lên, Mục Thanh Hàn lập tức mở mắt.
“Tiểu đồ nhi, lại đây”.
Vân Yên khẽ lật trang sách, giọng trong veo như tiếng chuông.
Sư phụ gọi thì làm sao Triệu Bân dám cãi, hắn bước chậm vào đình nghỉ mát.
Đến lúc này Vân Yên mới đặt quyển sách xuống, cười nói: “Cảm giác chém gió thành bão có vui không”.