Vô Thượng Luân Hồi


Lúc hắn đến đỉnh núi kia, mặt đất toàn là đá vụn và có thêm mấy cây kim độc cắm dưới đất, ngay cả cỏ cây xung quanh cũng trở nên lộn xộn, đa số đều bị kim độc ảnh hưởng.

Triệu Bân không quan tâm đến những thứ này, hắn đã tìm thấy nơi phát ra ánh sáng, là một hang động trên đỉnh núi.

Vì đỉnh núi bị nổ nên mới lộ ra hang động này, trong đó phóng ra ánh sáng xiêu vẹo, là đường dẫn xuống bên dưới.

“Bảo bối?”
Nghĩ thế, Triệu Bân tung một tấm bùa ra để che lấp ánh sáng kia
Hắn làm thế để đề phòng lỡ có người đi ngang qua đây nhìn thấy nguồn sáng cũng sẽ chạy đến xem.

Che ánh sáng lại xong hắn mới biến ra phân thân cử đi dọc theo hang động.

Còn bản chính Triệu Vân thì ở lại canh giữ cửa hang động.

Hắn không hề ngốc, biết cử thân phân đi xuống dò đường, nếu có nguy hiểm thì cũng không ảnh hưởng thì đến hắn.

“Đại ca, là một viên tinh thạch”.

Không lâu sau, trong hang động vang lên tiếng nói chuyện của phân thân.

“Lấy ra đây!”, Triệu Bân nói.

“Không nhấc lên được”, phân thân cười gượng.

“Không nhấc lên được?”
Nói rồi Triệu Bân để hai phân thân lại giữ cửa, sau đó cũng nhảy xuống.

Hang động uốn khúc, chắc không phải là nhân tạo mà là tự nhiên hình thành.

Hắn đi xuống dưới, khi ước lượng khoảng cách và độ cao thì có vẻ con đường trong hang động này dựng thẳng qua đâm xuyên qua thân núi, đã cách mặt đất khá gần nhưng vẫn ở trong lòng núi.

Lúc hắn tìm được phân thân, phân thân đang ngửa đầu lên nhìn.

Quả thật là một viên tinh thạch, tinh thạch màu tím phát sáng cắm trong vách đá, lớn bằng một vò rượu, hình dáng không đồng đều, thi thoảng phát ra hào quang, khi hào quang lóe lên thì có thể khiến mặt nổ đom đóm.

“Đại ca, đây là cái gì?”, phân thân hỏi.

Triệu Bân không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm đánh giá tinh thạch.

Nói thật hắn cũng chưa từng thấy thứ nào như này, cũng không biết là gì.

Nhưng nhìn hình dạng có lẽ là một bảo bối, đem ra ngoài bán có lẽ rất được tiền.

Hắn ngước mắt nhìn lên trên theo con đường trong hang động.

Nếu đoán không lầm thì có lẽ viên tinh thạch này rơi từ trên trời xuống, vừa lúc nện sâu vào ngọn núi này.

Qua năm thay tháng đổi, dãy núi được kiến thiết lại, tinh thạch cũng bị chôn trong lòng núi.

Nếu không phải hắn vô tình cho nổ đỉnh núi này thì viên tinh thạch này cũng sẽ không nhìn thấy được ánh sáng bên ngoài.

Như thế có vấn đề.

Tinh thạch lớn và chói mắt như thế mà không ai phát hiện ra khi nó rơi xuống sao?
Hơn nữa vị trí còn gần Thiên Tông đến thế.

Suy đi nghĩ lại, hắn đưa ra kết luận là khi tinh thạch rơi xuống, trên thế giới vẫn chưa xuất hiện Thiên Tông Đại Hạ, thậm chí con người chưa xuất hiện, theo năm tháng vô tận không ai biết đến nó.

“Đại ca, cứng quá!”
Phân thân cầm một cây gậy lên gõ vào đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui