Hắn phải tìm người đưa Vân Yên đi, nếu như quần áo của cô ta bị cởi ra hết mà cô ta lại tỉnh dậy đột ngột trong khi tắm thì sẽ rất xấu hổ, nhưng xấu hổ cũng chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lớn chính là cô ta sẽ thẹn quá hóa giận, một kiếm chém hắn ra làm đôi.
Thật không may, Mục Thanh Hàn đã không trả lời hắn.
Cũng phải trách hắn, giọng hắn gọi quá nhỏ, chủ yếu là sợ làm kinh động đến Vân Yên.
“Xuất khiếu”.
Triệu Bân dùng hồn ngự kiếm gọi kiếm Long Uyên ra ngoài.
Mặc dù chân nguyên của hắn đã bị phong ấn nhưng võ hồn thì không, chỉ có điều hắn không thể cắt đứt dây thừng mà thôi.
Ông!
Kiếm Long Uyên phóng vào phòng của Mục Thanh Hàn như sao xẹt.
Mục Thanh Hàn bị đánh thức, nàng ta mở cửa sổ ra, biết đây là kiếm của Triệu Bân cho nên sắc mặt của nàng ta không hề tốt chút nào, nàng ta chỉ vừa mới thiếp đi đã đột nhiên bị hắn đánh thức, tâm tình có thể tốt nổi mới là lạ.
“Nhìn kìa”, Triệu Bân thì thào nói.
Sau một lúc trì hoãn, Vân Yên lại cởi thêm một lớp áo nữa.
Dưới ánh trăng, cô ta đã để lộ ra một đôi vai trắng như ngọc, còn lóe lên sáng bóng.
Khi Mục Thanh Hàn nhìn thấy, nàng ta ngay lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ và phủ một chiếc áo choàng lên che chắn cho Vân Yên.
Sau đó, nàng ta mới lặng lẽ đưa sư phụ trở về phòng.
Sau khi đi ra, nàng ta mới trừng mắt nhìn Triệu Bân.
“Ta không nhìn thấy gì hết”.
Triệu Bân làm ra vẻ mặt hết sức đứng đắn nói, nhưng mà… được rồi, dáng người đó cũng không tệ.
Chuyện này không thể trách ta được.
Chính là do sư phụ đã treo ta ở đây, nửa đêm sư phụ lại tự động mộng du, dù mộng du mà vẫn muốn đi tắm, lại chọn cái hồ gần ta nhất, ta… ta không cố ý nhìn, chỉ vô tình liếc mắt qua mấy lần, hơn nữa ta còn biết tự giác đánh thức sư tỷ nữa, nếu không mọi chuyện phát triển xa hơn thì lại càng xấu hổ.
“Dám nói lung tung ra ngoài thì ta sẽ một kiếm chém chết ngươi”, Mục Thanh Hàn hung hăng nói.
Triệu Bân cười cười, cơ thể lắc qua lắc lại.
Nguyệt Thần bế quan cũng tốt, nếu như cô ta tỉnh lại thì sẽ mắng hắn hộc máu.
Cảnh đẹp ý hay miễn phí như thế mà còn không biết thưởng thức, đúng là siêu cấp vô dụng!
Vì sư phụ thường xuyên bị mộng du nên Mục Thanh Hàn vẫn chưa về phòng của mình, nàng ta ngồi dưới gốc cây bắt chéo chân thiền định để canh chừng, không để cho sư phụ chạy ra ngoài lần nữa, có thêm một tên sư đệ đúng là cũng có thêm nhiều phiền phức hơn.
“Sư phụ tu luyện công pháp gì, không thể chữa khỏi hay sao?”, Triệu Bân hỏi.
“Công pháp chỉ là một vấn đề trong số đó thôi, sư phụ nói rằng vẫn còn cần một thời gian dài để điều hòa”, Mục Thanh Hàn nói: “Vấn đề thứ hai là do sư phụ đã học được một loại bí thuật không nên học cho nên mới bị phản phệ, di chứng kéo dài đến tận bây giờ”.
“Bí thuật gì vậy?”, Triệu Bân tò mò hỏi.
“Nghe nói đó là một loại bí thuật liên quan tới giấc mộng”, Mục Thanh Hàn không hề giấu giếm.
“Giấc mộng?”
Triệu Bân lẩm bẩm, giấc mộng mà cũng có thể trở thành bí thuật sao?