Vô Thượng Luân Hồi


“Có thể”.

Nếu Nguyệt Thần tỉnh lại thì hẳn cô ta sẽ cho hắn một câu trả lời dứt khoát, không chỉ có thể mà còn hết sức tà đạo.

Đừng nói là phàm nhân, ngay cả thần thánh thượng đẳng cũng không dám tu luyện những thứ có liên quan tới thế giới trong mộng, phương pháp tu mộng của Vân Yên chẳng qua chỉ là bề nổi, không đáng nói tới.

“Biết mình thường xuyên mộng du thì cứ khóa chặt cửa lại là được rồi!”, Triệu Bân lẩm bẩm nói, hắn không ngủ được, cho dù bây giờ hắn có đang nằm trên giường thì hắn cũng không dám nhắm mắt.

“Lúc trước còn có thể dùng mặt nạ bạch ngọc áp chế, thời gian gần đây mặt nạ bạch ngọc cũng không áp chế được”, Mục Thanh Hàn thì thào nói: “Sư phụ đang tìm cách hóa giải, có thể kiềm chế được phần lớn”.

Vèo!
Một cơn gió mát thổi qua, sợi dây trói Triệu Bân cuối cùng cũng được nới lỏng.

Sợi dây đã tự mình nới lỏng ra, xem ra sư phụ cũng không quá vô tình, sư phụ trước đó đã đặt cấm chế trên sợi dây thừng, chỉ cần thời hạn tới thì nó sẽ tự động cởi bỏ, không để cho hắn treo mãi ở trên cây.


Khi tiếp đất, Triệu Bân cũng không thể đứng vững.

Hắn đã bị treo quá lâu cho nên toàn thân đều cảm thấy tê dại.

“Sớm đi nghỉ tạm đi!”
Mục Thanh Hàn nói, nàng ta vẫn rất tò mò tại sao sư phụ lại đánh sư đệ, chuyện này tất nhiên không đơn giản.

Không cần nàng ta nói, Triệu Bân cũng đã ôm chặt lấy cái lưng đang đau nhức của mình bước đi rồi, lần sau hắn không bao giờ dám nghiên cứu xuân cung đồ nữa, ít nhất thì hắn cũng không dám nghiên cứu ở đỉnh Tử Trúc, nếu muốn thì đi tới cửa hiệu mà nghiên cứu, nghiên cứu ở nhà thật sự quá nguy hiểm.

Đi được vài bước thì hắn lại quay trở lại.

“Đây, tặng cho sư tỷ”.

Triệu Bân nói xong thì đưa cho Mục Thanh Hàn một khối nhỏ tinh thể Tử Lệ.

“Cho… cho ta?”, Mục Thanh Hàn sửng sốt, chuyện này khiến cho nàng ta hết sức bất ngờ, nàng ta vội vàng trả lại: “Tiểu sư đệ, vật này quý giá quá, sư tỷ không nhận được”.


“Cho sư tỷ thì sư tỷ cứ cầm đi, ta vẫn còn”.

Triệu Bân phủi tay rồi khập khiễng rời đi, sư tỷ đối xử với hắn cũng không tệ lắm, còn đút cơm cho hắn ăn, nhưng chủ yếu là do hắn còn quá nhiều tinh thể Tử Lệ, một mình hắn cũng không thể dùng hết.

Tặng Mục Thanh Hàn cũng xem như trả lại ân tình cho nàng ta.

“Vẫn còn?”
Mục Thanh Hàn ngẩn cả người, khi nàng ta nhìn lại thì Triệu Bân đã trở về phòng mình rồi.

Dưới ánh trăng, nàng ta cầm tinh binh trong tay mà sững sờ, nàng ta lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên mới nhận được một món quà quý giá thế này, một khối Tử Lệ tinh binh nho nhỏ cũng có giá trị tận năm mươi vạn lượng, thế mà sư đệ nói tặng là tặng ngay cho nàng ta.

“Xuyên tường, ta cho người xuyên tường”.

Trong phòng, Triệu Bân một tay cầm bát mực vẽ bùa, một tay cầm bút vẽ bùa, hắn đang vẽ ra chú văn trên tường, chú văn sống động chẳng mấy chốc đã ẩn vào trong tường.

Hắn không rảnh rỗi vẽ tranh cho vui mà đây chính là phương pháp chống thuật xuyên tường.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận