Vương thị từ xa đã nhìn thấy Lý thị (bà ngoại) liền chạy nhanh đến giống như một đứa trẻ, Chu Vũ Hàm thầm nghĩ dù cha mẹ có lớn tuổi thế nào thì trong lòng họ con cái vẫn luôn là những đứa trẻ a. Chu Vũ Hàm nhìn thấy bà ngoại đem lại cho nàng cảm giác là bà yêu sạch sẽ, bà ngoại là một lão niên gia (người già) khôn khéo. Chu Vũ Hàm cùng Tiểu Hải ngoan ngoãn đi đến lễ phép chào bà ngoại Lí thị.
Vương thị cùng Lí thị vừa bước đến cửa đã thấy các bé nhỏ lao đến đứa thì kêu bác đứa thì kêu nải nải (bà bà). Chu Vũ Hàm kinh ngạc trợn to mắt trong lòng nghĩ sao mà nhiều người đến vậy , trên đường đến đây Chu Vũ Hàm có nghe Vương thị nói qua nhà của Cậu Cả có hai người con trai là Vương Nham và Vương Mộc (Chu Vũ Hàm nghe hai cái tên này cùng một lúc có chút suy nghĩ, hai tên này trên dưới đồng âm), hai cháu gái là Vương Tuyết cùng Vương Lan. Cậu Nhỏ Vương Hiền có một cô con gái là Vương Băng đã đính hôn sang năm sẽ xuất giá, hai con trai cậu Vương Lâm năm nay được mười hai tuổi, Vương Cường thì bằng tuổi Tiểu Hải. Chu Vũ hàm nghe xong những lời giới thiệu của Vương thị vẫn cảm thấy trong nhà đơn giản một chút vẫn tốt hơn, nhiều người như vậy đến đây không chỉ ứng phó mà còn phải đề phòng nhiều người a.
Vương thị ngồi gần Lí Thị để trò chuyện, Tiểu Hải sớm đã chạy ra ngoài vui đùa cùng những đứa trẻ khác,Chu Vũ Hàm chỉ có thể ngồi tám chuyện cùng các nữ nhân khác trong nhà, cư nhiên còn ngửi được mùi thơm dễ chịu, chẳng lẽ nàng có tiềm chất bát quái (nhiều chuyện) sao?
Ngồi nói chuyện được một lúc Vương lão đầu dẫn bọn Tiểu Hải trở lại Vương thị nhìn thấy rất cao hứng.
Nhóm nữ thì vào bếp phụ việc, Mợ Nhỏ danh xưng là Lê Hoa (tên thật Chu Thị Khuê) nhìn thấy miếng thịt liền lên tiếng hỏi là ai mua, ánh mắt đảo qua đảo lại, vừa thấy Chu Vũ Hàm biết đây không phải là người dễ bị bắt nạt. Vừa mới nghe lời của bà ngoại nói Mợ Nhỏ rất đanh đá, đôi lúc lại nói với bà ngoại rằng muốn ở riêng vì nhân khẩu nhà Cậu Cả quá đông, ở đây nhà bọn họ bị thiệt thòi, bình thường khi đi chợ cũng thường tham những món lợi nhỏ ình. Chu Vũ Hàm còn nghe mẹ nàng nói ông ngoại đã từng học qua thi thư ở học đường, tính ra cũng là người có văn nhân (người có học), nhìn ông đặt tên ấy đứa trẻ thì biết, ông cũng là người có kỹ năng làm ruộng. Cả nhà cũng có một chút gia sản , nhà rộng mái ngói, còn hơn mười mẫu ruộng, nê không ít người cũng dòm ngó. Nhưng nhà đông quá nếu chia đều hết thì cũng không có bao nhiêu vì vậy Mợ Nhỏ mới muốn ra ở riêng a.
Chu Vũ Hàm cảm thấy người này cùng Lê Hoa này hai chữ thiệt tình không xứng. Chỉ có Mợ Cả là Trương Thị Khuê thường gọi là Quế Phương là một người thành thật chịu khó.
Vương thị nói là chính mình từ trong nhà mang đến đây, sau đó liền quay đi tiếp tục trò chuyện cùng đại tẩu, lúc này Mợ Nhỏ Lê Hoa, mới phát hiện mình nói sai, liền cười hai tiếng ngượng ngùng, trong lòng lại nghĩ ai biết Tam Cô nghèo nhất cư nhiên sao hôm nay lại có thứ tốt như vậy.
Ở trên bàn cơm Vương thị nói hôn sự Chu Vũ Hàm đã định rồi , sang năm sau là thành thân. Cả nhà đều chúc mừng Vương thị cùng Chu Vũ Hàm, chỉ bà ngoại là coi như có một cọc tâm sự, bữa ăn tương đối náo nhiệt, trừ bỏ Mợ Nhỏ luôn không ngừng ăn thịt, theo Chu Vũ Hàm đánh giá mọi người chỉ ăn một nửa.
Cơm nước xong Vương thị cùng Chu Vũ Hàm còn có bà ngoại ngủ chung một giường, Tiểu Hải cùng các huynh đệ khác thì chạy ra ngoài chơi. Bà ngoại trò chuyện truyền dạy cho Chu Vũ Hàm một số bí quyết của gia đình, Chu Vũ Hàm có vẻ cảm thán , cổ nhân có sự nhìn nhận mọi vật thật sâu lắng a!Muốn cái gì thì cũng phải nhu mỳ một chút đừng cứng rắn quá, cho người ta nhìn thấy mình đối với cái nhà này làm quá nhiều, mọi người sẽ luôn biết cảm kích mình… Khó trách Mợ Cả và Mợ Nhỏ bị giam trong tay bà. Bà ngoại còn nói quan trọng nhất một điểm nữa là phải giữ được tiền trong tay mình, như vậy nam nhân sẽ không bao giờ dám ra ngoài gây sóng gió. Chu Vũ Hàm lằng nghe thật lâu không thể cảm thán, làm dâu người không dễ làm dâu của cổ nhân lại càng khó khăn a.
Đêm nay không thể ngủ sớm được ngoài Chu Vũ Hàm còn có một người ở thôn Ngô Đồng, Tưởng Văn. Nhị thẩm chàng vừa nói lại, nhà gái đã đồng ý sang năm thành thân, trong khoảng thời gian này chọn ngày lành để ước định, nói chàng mấy ngày nay mau mua sính lễ.
Tưởng Văn vốn không định sẽ thành thân sớm như vậy, chàng định xuống thị trấn thuê một tiệm nhỏ làm kế sinh nhai, cũng thuận tiện chăm sóc em trai. Đến lúc đó sẽ để dành lại tiền cưới vợ, nhưng Nhị Thẩm khuyên nhủ làm chàng suy nghĩ.
“Đại Lang, ta biết con muốn lấy tiền để thuê một tiệm nhỏ nhưng chẳng lẽ con không thể làm vui lòng cha mẹ con một chút sao? Trong nhà không có người tri kỷ cùng con qua ngày, có chuyện gì không ai tâm sự. Hơn nữa còn có em trai con, vài năm nữa nó cũng đến tuổi thành thân rồi, cũng phải có người xem mặt cho nó, xưa nay nam chủ ngoại ,nữ chủ nội, lệ từ xưa ông bà để lại không thể tùy tiện được”.
Tưởng Văn cũng biết Nhị thẩm thường xuyên giúp đõ, nhưng chẳng lẽ lại không biết xấu hổ làm phiềm Nhị thẩm hoài. Ngày ngày Nhị thẩm phải rất mệt mỏi còn phải may vá, nấu cơm . Ngẫm nghĩ lại thấy làm thân nữ nhi thệt là cực khổ quá, nếu là hắn lo liệu tất cả sợ không được. Vì thế Tưởng Văn muốn nhờ Nhị thẩm kiếm gia đình nào thích hợp, tốt nhất nên lớn tuổi một chút biết lo lắng trong nhà.
Tưởng Văn cùng Nhị thẩm đi tìm bà mai Lí, để tính chuyện cầu hôn.
******
Sáng sớm hôm sau mắt Chu Vũ Hàm còn chút dấu vết thâm quầng , đang cùng biểu muội vừa thêu hoa vừa trò chuyện, Chu Vũ Hàm thì thầm khen biểu muội còn ngây thơ, đôi má hồng hồng rất đáng yêu.Buổi sáng cứ thế trôi qua, có hai thiếu nữ ngồi mơ mộng về về tương lại tốt đẹp, mai sau khi thành thân rồi chắc không còn có cơ hội ngồi trò chuyện lâu như vậy nữa. Cho dù Chu Vũ Hàm là người hiện đại nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng kết hôn. Cho nên cũng có chút thích thú ảo tưởng.
Ăn xong cơm trưa Vương thị liền vội vã đi về , Lí thị cũng không cũng không giữ lại, Lí thị biết nữ nhân dù đi đến đâu cũng không yên tâm chuyện trong nhà.
Vừa về đến nhà, Vương thị bước vào cửa luôn miệng hỏi Chu Đại Phúc mấy ngày nay trong nhà như thế nào, trong nhà có chuyện gì không tốt không, mấy hôm nay buôn bán thế nào, có kiếm được tiền không. Chu Đại Phúc không nói gì đi ra sau nhà cầm bao tiền đưa cho Vương thị. Vương thị lập tức im lặng không nói thêm gì nữa ,nhanh tay đếm tiền. Vương thị cầm tiền trong tay nói: “Nếu ngày nào chúng ta cũng kiếm được nhiều tiền như thế, không bao lâu chúng ta có thể đổi qua nhà ngói, qua vài ngày nữa ta sẽ đem đổi tiền đồng thành bạc, như vậy yên tâm hơn.”
Chu Đại Phúc hút thuốc nói: “bây giờ thì có nhiều ngân lượng như vậy trong nhà cũng còn mấy trăm cân, mỗi ngày đều giao hạt dẻ đến Triệu trưởng quầy, qua một thời gian nữa thì thứ này cũng không còn nữa, cũng nên kiếm thêm gì khác làm kiếm tiền, ngày mai ta sẽ đi sang cách thôn vài dặm nữa xem có hạt dẻ không.”
“Chúng ta sẽ làm gì đây a?”
” Triệu chưởng quầy nói, nhà chúng ta đồ ăn a, thuốc a cái gì cũng có thể đem bán cho hắn, dựa theo giá thị trường hắn sẽ lấy hết. Trong nhà chúng ta còn khoảng sân sau sửa rộng một chút trồng thêm rau. Sắp đến Tiểu Hàm sẽ xuất giá khi nhà trai đến chúng ta cũng không mất mặt.”
Vương thị vừa nghe cảm thấy thật có lý, cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn, Chu Vũ Hàm nghe xong cũng thật cảm động. Nàng biết ở thời cổ đại, nhà gái trịnh trọng hơn cũng có điều kiện nói chuyện phân lượng cao thấp.
Vì thế cứ được vài ngày Vương thị cùng Chu Vũ Hàm không ngừng chế biến hạt dẻ, xác hạt dẻ dùng đề nhóm lửa, bó lại như vậy có thể giảm được nhiều thời nhóm lửa bếp, Chu Đại Phúc sau khi bán hàng xong trở về liền đi đốn củi , Tiểu Hải không đi chơi ở lại trong nhà phụ giúp.
Chung quanh hàng xóm thấy bên cửa sổ của Chu gia có rất nhiều khói bay lên còn tưởng có chuyện không lành. Vương thị đi khoe với hàng xóm là làm cái này , cái nọ, không lâu sau cả thôn Thạch Kiều xuất hiên tin đồn nhà của Chu Đại Phúc phát tài rồi. Còn có rất nhiều người đứng ngoài cửa xem như thế nào. Khắp nơi đều nói đến chuyện này, cũng may dạo này Vương thị không có chuyện gì để đi ra ngoài nếu không thì không biết sẽ cò bao nhiêu chuyện thỉ phị xảy ra nữa.Ngay từ đầu Vương thị đã không dám nói thật sợ bị đoạt sinh kế, mãi đến sau này nghe Triệu trưởng quầy nói sẽ mua lại của nhà của họ, Vương thị mới yên tâm. Chu Vũ Hàm vẫn nghĩ nếu không làm nổi thì nhờ người khác làm cân được bao nhiêu thì trả tiền cho người ta.
Nhưng Vương thị kiên quyết không đồng ý, một cân mấy văn tiền , mấy trăm cân thì hơn trăm văn rồi. Nếu người ta bỏ được nhiều như vậy thì tiền đâu mà trả a. Chu Vũ Hàm thật muốn ngửa đầu lên trời thở dài , mỗi ngày đều phải để phòng những nhóm thương nhân trổi dậy, cuộc sống êm đềm đúng là chỉ được vài này.