Vô Thượng Sát Thần

Mọi người nhìn Tiêu Phàm chậm rãi đi tới, bất giác nhường ra một con đường, trong mắt tràn ngập kiêng kị cùng kính sợ.

- Lấy Chiến Tông cảnh trung kỳ diệt sát hai đại Chiến Tông cảnh đỉnh phong, tìm khắp Tuyết Nguyệt Hoàng Triều cũng chỉ có Hoàng Thành Thập Tú có thể làm được, chẳng lẽ kẻ này đã có thể so với Hoàng Thành Thập Tú?

- Hoàng Thành Thập Tú có ai là Chiến Tông cảnh trung kỳ sao? Hắn tuy mạnh, nhưng vẫn có chút khoảng cách với Hoàng Thành Thập Tú.

- Có điều cũng không thể khinh thường thực lực người này, các ngươi chẳng lẽ không phát hiện sao? Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng thi triển lực lượng Chiến Hồn.

- Đúng vậy, thế này còn không phải thực lực chân chính của hắn!

- Mặc dù giết Chu Hùng cùng Chu Văn Bân, nhưng ta cảm thấy chỉ là khả năng nhất thời, các ngươi cũng đừng quên, đại chất tử của Chu Hùng là ai?

- Hoàng Thành Thập Tú xếp hạng thứ sáu, Chu Văn Bác? Chu Văn Bác có vẻ như đã ra khỏi thành lịch luyện, một khi trở về biết Chu Hùng và Chu Văn Bân bị giết, nhất định không có khả năng bỏ qua cho hắn.

Đám người bàn luận, trong lòng chấn động vô cùng, một tiểu tử Đại Yến Vương Triều, vậy mà thực lực khủng bố như thế.

Hơn nữa, người hắn giết không phải ai khác, mà là Trưởng Lão Luyện Dược Sư Công Hội, chẳng lẽ hắn không sợ Luyện Dược Sư Công Hội tìm hắn để gây sự sao?

Thế nhưng, cũng có một số người cười trên nỗi đau của người khác, giết chết Chu Hùng và Chu Văn Bân có thể không tính là gì, nhưng Chu Văn Bác mới là cửa ải khó khăn thực sự.

Tiêu Phàm đi lại nhẹ nhàng, giống như chuôi thần kiếm đã ra khỏi vỏ, sắc bén tuyệt thế, trong mắt lệ khí dần dần tán đi, toàn thân tản ra một cỗ khí tức nhẹ nhàng, tăng thêm mấy phần thần tính.

Da thịt quang trạch lưu động, kinh khí mười phần, nhất là khuôn mặt lạnh lùng kia, nhìn qua cứng cáp, có chỗ nào giống một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.

- Chúng ta đi.

Đi tới bên cạnh Bàn Tử và Niệm Niệm, trên mặt Tiêu Phàm đột nhiên hiện lên nét cười, nụ cười này khiến cho người ta ấm áp như gió xuân, tất cả mọi người ở đây kinh ngạc một phen. Tiêu Phàm giờ phút này so với ban nãy như hai người khác nhau.

- Tiểu huynh đệ.

Đang lúc Tiêu Phàm quay người chuẩn bị rời đi, Tần Mặc đột nhiên mở miệng kêu lên.

Nếu như là người khác, Tiêu Phàm tất nhiên sẽ không thèm phản ứng. Hắn thấy hình ảnh đám Luyện Dược Sư Công Hội tự cao thanh cao này kém đến cực điểm, nhưng người nói chuyện là Tần Mặc.

Một người không quen mình, lại đề cử mình tham gia Luyện Dược Sư khảo hạch, điểm này khiến Tiêu Phàm muốn cho người này mặt mũi và sự tôn trọng.

- Tần Hội Trưởng?

Tiêu Phàm sớm đã nghe được ra thân phận Tần Mặc từ đám người đang bàn luận, chỉ là không dám xác định:

- Có chuyện gì không?

- Tiểu huynh đệ, không biết ngươi có nguyện ý gia nhập Luyện Dược Sư Công Hội hay không?

Tần Mặc cười tủm tỉm nói ra.

Lời này vừa nói ra, đám người lập tức lộ vẻ chấn động, Tiêu Phàm vừa mới giết Trưởng Lão Luyện Dược Sư Công Hội, lúc này lại còn mời hắn gia nhập Luyện Dược Sư Công Hội?

Rất nhiều người ngẫm lại liền thoải mái, thế giới này chính là như thế, đừng nói Chu Hùng đã chết, coi như hắn còn sống cũng không thể so sánh với Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư mười sáu mười bảy tuổi.

Tiêu Phàm cũng có chút ngoài ý muốn, hỏi:

- Chu Hùng chết trong tay ta, các ngươi không trách tội ta?

- Nếu như ngươi trực tiếp tới Luyện Dược Sư Công Hội ra tay với Chu Hùng, Luyện Dược Sư Công Hội ta tất nhiên liều chết không thôi!

Trong mắt Tần Mặc lộ ra sát khí, lời này hắn nói không giả.

Nhưng đột nhiên lời nói xoay chuyển:

- Có điều, ngươi lại đến tham gia khảo hạch Luyện Dược Sư, phụ tử Chu Hùng cố ý làm khó ngươi, cái này ai ai cũng biết, nếu như không phải Chu Văn Bân lấy thế đè người, ức hiếp ngươi, Chu Văn Bân sẽ không chết, Chu Hùng tự nhiên cũng sẽ không xuất thủ, cho nên, Chu Hùng chỉ vì thù riêng mà chết, Luyện Dược Sư Công Hội ta vẫn nhận rõ điểm ấy.

Nghe được lời Tần Mặc, người ở đây không thể nào phản bác. Tần Mặc ý tứ rất rõ ràng, ai ngang nhiên ức hiếp người Luyện Dược Sư Công Hội ta, Luyện Dược Sư Công Hội tất nhiên sẽ giữ trong lòng, thậm chí liều chết không thôi.

Nhưng, lại vì thù riêng mà chết, Luyện Dược Sư Công Hội cũng sẽ không nhúng tay, dù sao Luyện Dược Sư Công Hội không phải chỗ ngang ngược không nói đạo lý.

Tiêu Phàm lẽ nào còn không biết Tần Mặc đang nói giúp mình, trong lòng có chút cảm kích, nhưng càng nhiều là khâm phục. Tần Mặc một hai câu liền khiến tất cả mọi người ngậm miệng, làm bọn hắn không lời nào để nói.

- Đa tạ hậu ái của tiền bối, tại hạ tự do đã quen, không nghĩ gia nhập bất kỳ thế lực nào.

Ngẫm lại, Tiêu Phàm vẫn là cự tuyệt, hắn biết rõ, không có miếng bánh nào tự dưng từ trên trời rớt xuống.

Tần Mặc có chút nóng nảy, lúc này, Lãnh U ở một bên đột nhiên nói ra:

- Tần lão, tiểu huynh đệ không muốn gia nhập, chúng ta cũng đừng ép buộc. Phải rồi, ta hình như nhớ nếu có hai Trưởng Lão đề cử thì có thể trở thành Khách Khanh của Luyện Dược Sư Công Hội.

Nghe vậy, ánh mắtTần Mặc sáng lên, liền nói:

- Lãnh Trưởng Lão nói không sai, ta làm sao lại quên việc này. Tiểu huynh đệ, ta và Lãnh Trưởng Lão đề cử ngươi trở thành Khách Khanh Luyện Dược Sư Công Hội, ngươi thấy thế nào?

Đám người kinh ngạc nhìn Tần Mặc cùng Lãnh U, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Phàm, đều là hâm mộ, đố kỵ.

- Khách Khanh mười sáu mười bảy tuổi, ở Hoàng Thành Luyện Dược Sư Công Hội này trong lịch sử còn chưa bao giờ có.

- Trước kia cũng chưa từng thấy qua Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư mười sáu mười bảy tuổi, việc này có là gì, với thiên phú của hắn có lẽ trước 20 tuổi đã có thể trở thành Lục Phẩm Luyện Dược Sư!

- Cũng đúng, cho dù Vương Thành, Luyện Dược Sư cấp bậc Dược Vương đều hết sức thưa thớt, một khi hắn có thể tiến vào Lục Phẩm Luyện Dược Sư, có khả năng rất lớn sẽ trở thành Khách Khanh Trưởng Lão.

Nghe được tiếng bàn luận của đám người, trong lòng Tiêu Phàm cũng có chút do dự. Khách Khanh, đương nhiên sẽ không bị Luyện Dược Sư Công Hội hạn chế tự do cá nhân, nhưng lợi ích không nhiều hơn việc gia nhập Luyện Dược Sư Công Hội.

- Lão Tam, nếu Tần Trưởng Lão cùng Lãnh Trưởng Lão đều nói như vậy, ngươi còn nỡ lòng cự tuyệt sao?

Bàn Tử sợ Tiêu Phàm cự tuyệt, vội vàng nháy mắt với Tiêu Phàm.

- Được.

Tiêu Phàm hít sâu một ngụm khí, gật đầu nói.

- Ha ha, tiểu huynh đệ, ngươi và ta về sau cũng coi là đồng liêu.

Trên mặt Tần Mặc rốt cục lộ ra nụ cười, nhìn Lãnh U nói:

- Lãnh Trưởng Lão, làm phiền ngươi thay tiểu huynh đệ làm lệnh bài Khách Khanh cho tốt.

- Được.

Thần sắc Lãnh U băng lãnh, tựa như một băng sơn vạn năm, lập tức đảo qua những người khác ở đây nói:

- Đều giải tán đi, Tuyết Lung Giác, Bạch Vũ, Ngạn Huyền, Kiếm Tam, các ngươi đi theo ta nhận lấy ban thưởng lần này. Những người khác sau ba ngày đến Luyện Dược Sư Công Hội nhận lấy giấy chứng nhận tư cách Dược Sư!

- Rõ.

Đám người gật đầu, sau đó rời đi theo Lãnh U. Ánh mắt Tuyết Lung Giác thỉnh thoảng đảo qua bọn Tiêu Phàm, trong lòng có chút thất vọng.

- Tiểu huynh đệ, mời đi theo ta.

Tần Mặc làm động tác mời, Tần Mộng Điệp một bên chu chu mỏ, bộ dáng vô cùng không phục.

- Tần lão, ngươi vẫn gọi ta là Tiêu Phàm đi.

Tiêu Phàm cảm giác xưng hô tiểu huynh đệ thế này có chút khó chịu.

- Được.

Tần Mặc cười cười, đằng sau mang theo bốn người Tiêu Phàm tới Luyện Dược Sư Công Hội, không bao lâu liền đi tới một phòng, bên cạnh Tần Mặc còn có Tần Mộng Điệp đi theo.

- Tần lão, có gì muốn hỏi, xin cứ nói.

Tiêu Phàm cười cười, nhấp hớp trà nói, hắn lẽ nào không biết Tần Mặc đang có ý đồ gì.

Tần Mặc vội ho một tiếng, lập tức trịnh trọng nhìn Tiêu Phàm nói:

- Nếu ngươi đã hỏi, vậy ta cũng không quanh co lòng vòng. Hôm nay khảo hạch chuẩn bị Dược Tài, theo lý thuyết tối đa chỉ có thể luyện chế dược dịch Tứ Phẩm Đỉnh Giai, không biết ngươi làm sao đem nó tăng lên tới Ngũ Phẩm?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui