Giết người!
Ý nghĩ này tại Trần Quân trong đầu thoáng hiện!
Đây là lần đầu tiên hắn giết người, sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể có chút run rẩy, hắn cũng đã từng thấy qua người chết, nhưng là những người kia cũng không phải hắn giết, ngày hôm nay hắn lại tự tay giết người.
Trong lúc nhất thời, trong lòng giống như có đủ loại mùi vị"cay chua ngọt đắng chát". Cảm giác không thể nói nên lời.
Không phải hưng phấn cũng không phải sợ hãi, chỉ là có chút nào đó khó hiểu khó nói.
Bất quá một lát sau, hắn nắm chặt hai nắm đấm, trong đôi mắt lộ vẻ kiên nghị.
Không phải là giết người sao?
Trên Đại lục này Đàn ông muốn sống thoải mái chẳng lẽ không phải giết người.
Tại thế giới này mạnh được yếu thua cường giả làm chủ, hắn muốn không bị người khác coi như heo chó tùy ý giết, chỉ có thể dựa vào chính mình ngăn cản hết mọi thứ.
Vì có thể sống sót hắn nhất định phải diệt trừ hậu hoạng giết hết kẻ thù.
Kẻ muốn giết mình, mình vĩnh viễn phải giết!
Chính mình cần gì phải xoắn xuýt, giết là được giết!
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Trần Quân không còn có một tia mờ mịt không hiểu nữa.
Nhưng vào lúc này đan điền của hắn đột nhiên nóng lên, kinh mạch trong cơ thể đang hăng hái đón lấy chân khí lưu chuyển, tốc độ lưu chuyển chỉ có thể so sánh với tu luyện bên trong Thần Trúc. không cần một giây chân khí đã lưu chuyển chín vòng chu thiên, toàn bộ trở về đan điền.
"OÀ..ÀNH!"
Chân khí mới vừa vào đan điền, giống như Đập bị vỡ Đê cuồn cuộn mà vào bên trong hắn.người Trần Quân vốn là đang run lên,cảm nhận xung quanh tự nhiên nổi từng trận gió lốc thật mạnh.
"Huyền Đồ Trung Kỳ!"
Trần Quân bây giờ rất là vui sướng, hắn thật sự không ngờ, chỉ trong chiến đấu cũng có thể tăng tu vi.
" khó trách sư tôn trong Truyền Thừa điều là dùng mạng mình mà chiến với kẻ địch. Ảo diệu trong đó chính là chỗ này, chính là muốn kích phát tiềm lực của bản thân làm cho thân thể đạt đến một tầng cao hơn!"
"những cuộc chiến tuy là nguy hiểm nhưng trong này có thể rèn luyện ý chí của người tu luyện, kích phát tiềm lực của bản thân lên!"
Trong lòng Trần Quân bây giờ đây đã hiểu rõ, hắn đã tìm thấy con đường sau này hắn đi!
"Cô nương! Bây giờ đến lượt giải quyết ngươi, yên tâm ta sẽ chăm sóc thật tốt khuôn mặt của ngươi, đánh cho ba má cô nhận không ra" Trần Quân nhìn Đoàn Hỏa Hỏa cười tà ác nói.
"Đồ nhà quê chết tiệt, ngươi lại dám đánh ta sao?, ngươi có biết hay không ta là người của Đoàn gia, hơn nữa ngươi giết Phục Huynh, Mộ gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi tốt nhất tự cầu nhiều phúc đi."
Đoàn Hỏa Hỏa tức giận đến xanh mặt, nhưng lại tự biết không phải là đối thủ của người ta, không khỏi lần nữa mang xuất thân của mình lấy ra để dọa Trần Quân.
" hết Mộ gia rồi lại Đoàn gia là như thế nào. Đoàn gia với Mộ gia thì thế nào, nếu ta sợ thì đã không giết. Nói nhiều quá trước đánh ngươi rồi tính" Trần Quân rất là vội vàng nói xong liền muốn ra tay.
Bỗng nhiên Đoàn Hỏa Hỏa hét lớn "thúc thúc! Còn không mau xuất hiện, có người sắp giết ta rồi đấy"
Một thân ảnh cao gầy mờ ảo tự nhiên xuất hiện, chỉ thấy người này tầm 35 tuổi. Gương mặt có chút tuấn tú, da ngâm đen. Trên môi luôn nở nụ cười khảy.
"làm gì kêu ta ra. Hắn đã đụng đến ngươi đâu nào. Haha" hắn rất là tà môn cười cười.
Đoàn Hỏa Hỏa liền nhìn sang người Đàn ông nói vội:
"hắn nói muốn đánh ta cho ba má nhận không ra kìa, ta là thiên kim của Đoàn Gia. Nếu như là vậy! đâu còn gì mặt mũi của gia tộc nữa. Thúc! Phải bảo vệ ta"
Đoàn Hỏa Hỏa đã quá sợ rồi nàng nhìn tình cảnh một chiêu của Trần Quân giết chết Mộ Dung Phục đã làm khắc sâu sợ hãi.
Ý định của nàng là chạy trốn nhưng biết bên mình luôn có người đi theo bảo vệ nên nàng ỷ lại, vì vậy nàng liền gọi ra.
Người đàn ông hơi hơi câu mày nhưng vẫn trả lời đoàn Hỏa Hỏa:
"Được! Dẫu gì người cũng là thiên kim của gia tộc, chỉ là một tên chó đẻ Huyền Đồ sơ kỳ thôi cứ để ta.."
"hả! Không phải chứ hắn tấn cấp Huyền Đồ trung kỳ rồi? Chẳng lẻ có bảo vật che giấu tu vi.." Nói xong hắn còn liếm liếm môi cười khảy, con mắt híp lại nhìn Trần Quân như nhìn gái khỏa thân vậy.
"Hừ! Lại một tên theo váy con gái nhảy ra. Ngươi vừa nói ta là chó đẻ, để coi ai là chó" Trần Quân rất nổi giận, tự nhiên có một không biết từ lỗ nào chui ra mà chửi hắn chó đẻ.
Chó đẻ không phải nói mẹ hắn là con chó vì thế hắn vô cùng tức giận.
Trần Quân nói xong liền tiến lên trước một bước, đi thẳng tới trước mặt người đàn ông kia, hai mắt hắn trừng trừng, khí thế thần thú kim Hỏa Thử tùy ý mà ra, toàn thân trên dưới lập tức dâng lên một cổ khí thế bá đạo, uy mãnh, mang đến cho người cảm giác áp bách hít thở không thông. Thần thú kim Hỏa Thử sinh hoạt giữa núi rừng, chính là chúa tể một vùng, vô cùng uy mãnh, chuột kêu một tiếng, tất cả thú đều phục, không thể địch nổi.
"Ngươi!"
Người đàn ông quát to một tiếng, không khỏi bị khí thế Trần Quân chấn nhiếp, lập tức lui về phía sau hai bước, trong nội tâm hơi chút rung động một ít.
"thằng chó đẻ, ngươi đây là muốn chết!"
Người đàn ông cảm nhận được ánh mắt của Trần Quân vô cùng hoang dã và bá đạo, không nói nữa trực tiếp đánh ra một quyền tới Trần Quân.
- chim sẻ bắt sâu thức thứ nhất.
"Rầm Ào Ào"
quyền đầu mang theo gió to phần phật quét về phía Trần Quân, người đàn ông kia đánh quyền nửa đường, năm ngón tay hóa thành cào, không khí vô hình xoáy lên, như là một đôi chân chim ưng lộ ra hàn mang sắc bén hướng tới ngực Trần Quân.