Vô Thường

Lời vừa dứt, bàn tay ngọc vươn lên ôm mặt, dáng vẻ nhìn thương tâm tới cực điểm.

- Là sơ sót của ta, từ khi tiến nhập vào bên trong Hư Thiên Điện đến giờ đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Đường Phong biết lúc này nhận sai là tốt, nha đầu này đang ghen đây.

Linh Khiếp Nhan nhoẻn miệng cười, phảng phất như vứt những ủy khuất trong lòng lên chín tầng mây, nũng nịu nói:

- Trong lòng Phong ca ca có ta là tốt rồi.

Vừa nói, đôi mắt của nàng nhìn về phía Chung Lộ qua vai Đường Phong, khẽ mở đôi môi mềm mại ôn nhu hỏi:

- Vị muội muội này xưng hô thế nào nha.

Bản thân Chung Lộ vẫn còn đang bị hoảng sợ, dù sao một màn vừa rồi có chút quá mức không tưởng tượng nổi, đến khi nghe được câu hỏi của Linh Khiếp Nhan không khỏi phục hồi tinh thần, đánh bạo đi từ phía sau Đường Phong ra, dịu dàng thi lễ với Linh Khiếp Nhan:

- Nô tỳ Chung Lộ ra mắt tỷ tỷ, nô tỳ là nha hoàn thiếp thân của công tử.

Nói xong đôi mắt nhìn về phía Đường Phong, muốn nghe một lời giải thích hợp lý từ hắn.

Đường Phong lấy tay gãi trán, cảm giác xương sống đang phát lạnh. Bộ dáng của Linh Khiếp Nhan, thần thái của nàng hiển nhiên muốn phát ra tinh hồn quyến rũ, đây là một loại mị thuật có thể so sánh với Chung Lộ nha, hơn nữa trước đây nàng vào sinh ra tử cùng mình, không hề xa cách, vốn biết rõ Chung Lộ, hiện giờ đã biết còn cố tình làm vậy, hiển nhiên có chút mùi vị uy hiếp.

Hai nữ nhân một cái chợ, đã biết là có phiền toái lớn.

Bên này Chung Lộ và Linh Khiếp Nhan đã giao phong với nhau xong, nghe được câu trả lời của nàng không khỏi cười nhạt :

- Nha hoàn thiếp thân? Tỷ tỷ vẫn cùng ở một chỗ với Phong ca ca, chỉ biết hắn có hai nha hoàn thiếp thân là Bảo nhi và Mộng nhi, lúc nào lại ra thêm một người nữa.

Chung Lộ nói:

- Thân phận của nô tỳ thấp, công tử có chút không thích, có lẽ không muốn cho người ngoài biết để khỏi mất thân phận.

- Ha ha...

Linh Khiếp Nhan khẽ cười một tiếng, thầm nghiến răng nghiến lợi, nàng thầm nghĩ mồm mép của nữ tử này cũng rất lưu loát, nói một hồi cuối cùng chung quy bảo mình là người ngoài.

- Nhân vật như muội muội chịu thiệt đi làm một nha hoàn, sợ rằng có chút ủy khuất.

Linh Khiếp Nhan vẫn giữ nụ cười tươi trên mặt, dáng vẻ như rất quan tâm tới Chung Lộ.

Chung Lộ chậm rãi nói:

- Không có ủy khuất, nô tỳ có thể sống đến được ngày hôm này toàn bộ do công tử ban cho, chỉ cần công tử muốn thì nô tỳ nguyện hầu hạ hắn suốt đời.

Linh Khiếp Nhan cười nói:

- Bên người Phong ca ca có vài vị phu nhân, nếu hầu hạ hắn sợ rằng không tới phiên ngươi.

Chung Lộ nói thẳng không cần suy nghĩ.

- Các vị phu nhân hầu hạ công tử, còn nô tỳ hầu hạ các vị phu nhân, coi như gánh đỡ môt phần việc cho công tử.

Linh Khiếp Nhan nhướng mày, nàng không để ý bị bại lộ thân phận nhảy ra, xác thực ban đầu vô cùng tức giận, dù sao cũng đã qua hơn mười ngày Đường Phong không thèm ngó ngàng tới nàng. Hơn nữa vừa rồi Chung Lộ và Đường Phong còn tình chàng ý thiếp, bầu không khí mập mờ, thật sự khiến nàng không thể bình tĩnh, chẳng qua sau khi tra hỏi mấy câu Linh Khiếp Nhan phát hiện nguyên bản Chung Lộ là một nữ tử phóng đãng, hiện giờ phảng phất như đã thay đổi tâm tình.

Chính mình nói móc nhằm vào như vậy nàng cũng không có chút hờn giận, thần sắc vẫn tỏ ra bình thản, như có một loại cảm giác không quan tâm điều gì, tuy rằng có phản biện lại mình một câu nhưng đây là chuyện thường tình của con người.

Nữ nhân này biến hóa thật lớn nha, trong lòng Linh Khiếp Nhan mơ hồ có chút xúc động, suy nghĩ rồi cười nói:

- Muội muội xinh đẹp giống như thiên tiên, nhìn vô cùng đẹp mắt, không hề kém so với mấy vị phu nhân.

Lời này thuần túy là ca ngợi, chính Linh Khiếp Nhan cũng hiểu được vừa rồi mình cũng có chút quá nhỏ nhen.

- Nô tỳ không dám so sánh với mấy vị phu nhân, nhưng thật ra tỷ tỷ cũng vô cùng xinh đẹp.

Trên mặt Chung Lộ hiện lên một tia đỏ ửng.

- Ha ha.

Từ nãy tới giờ Đường Phong vẫn chưa dám thở ra một hơi, vẫn ngưng trọng nghe lời đối thoại của hai nàng, lời nói của hai cô nương ôn nhu nhỏ nhẹ, một người phong tình vạn chủng, một người có dáng vẻ như trăm hoa đua nở, cả hai đều là đại mỹ nhân, nhưng ngôn ngữ nói chuyện của hai nàng khiến trong lòng hắn có cảm giác mây đen kéo tới.

Đường Phong thực sự sợ các nàng nhảy vào đánh nhau.

Nhưng hiện giờ nghe xong Đường Phong phát hiện ra thái độ của Linh Khiếp Nhan có chút thay đổi, câu nói cuối cùng của nàng để cho hắn yên lòng.

- Tới đây, nói cả buổi các nàng cũng không biết mình đang nói chuyện với ai, để ta giới thiệu một chút.

Đường Phong nhảy vào hòa giải.

Linh Khiếp Nhan trừng mắt nhìn hắn một chút, tiến lên nắm lấy tay Chung Lộ nói:

- Chúng ta tự làm quen là được rồi.

Chung Lộ cũng cười nói:

- Công tử cứ nghỉ ngơi trước đi, ta nói chuyện với vị tỷ tỷ này một chút.

- Vậy thì theo lời phân phó của hai vị cô nương.

Đường Phong cật lực lấy lòng, đặt mông ngồi xuống một góc tường, đả tọa khôi phục.

Nữ nhân thực sự là động vật kỳ quái, lúc đầu Linh Khiếp Nhan nhảy ra có địch ý vô cùng nồng nặc nhưng hiện giờ nói khẽ nhỏ nhẹ như vậy, thỉnh thoảng phát ra một chuỗi tiếng cười khanh khách, đôi tay nắm lấy tay đối phương thật giống như tỷ muội bị thất lạc nhiều năm bây giờ mới đoàn tụ, đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng liếc mắt sang phía bên này, sau đó tiếng cười lại lớn hơn một chút.

Mặc dù không nghe trộm nhưng Đường Phong cũng biết chắc chắn các nàng đang nói chuyện về mình.

Chung Lộ thật có bản lãnh a, vậy mà khiến cho Linh Khiếp Nhan nhận thức nàng trong một thời gian ngắn như thế. Nha đầu giống như một bà quản gia, quản tất cả việc nhà từ chuyện nhỏ tới chuyện lớn, một đường tu luyện vẫn thỉnh thoảng nhảy ra quan tâm, nhưng hiện giờ có thể hòa đồng cùng với Chung Lộ, có thể tưởng tượng được hiện giờ Chung Lộ có bao nhiêu mị lực.

Tình huống của các nàng hiện giờ chính mình cũng không cần phải xen vào, cho dù xen vào cũng không quản được. Nghĩ vậy Đường Phong liền toàn tâm toàn ý ngồi xuống.

Chờ đến khi tỉnh lại, Đường Phong đột nhiên cảm giác hai bên vai của mình có chút nặng, hơn nữa còn có luồng khí ấm áp thổi tới khuôn mặt của mình.

Mở một con mắt ra, Đường Phong không khỏi nở một nụ cười.

Hai cô gái không biết đã nói xong từ lúc nào, dĩ nhiên một trái một phải dựa vào bên vai mình ngủ, hô hấp đều đặn như có như không, khuôn mặt hương diễm gần ngay trong gang tấc, trên chóp mũi còn có chút mùi vị ngọt ngào quanh quẩn.

Cảm thụ được thân thể mềm mại của hai nàng, máu nóng trong người Đường Phong tăng lên, trong lúc hoảng sợ hắn vội vã đè ép xuống.

Đã nhiều ngày không thân cận với nữ tử, dù sao Đường Phong cũng là một nam nhân bình thường, ít nhiều cũng có chút phản ứng.

Nhẹ nhàng đánh thức hai người dậy, Linh Khiếp Nhan còn đang buồn ngủ, hiển nhiên còn chưa tỉnh lại hoàn toàn, dụi mắt nói:

- Làm sao vậy?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Lộ cũng đỏ bừng, tràn đầy áy náy nói:

- Công tử chớ trách, nô tỳ không đả tọa mà lại đi ngủ, may trong khoảng thời gian này không có ai tới đây, nếu không quả thật gây ra họa lớn.

Nơi đây là gian nhà bên trong Hư Thiên Điện, vạn nhất có người xông tới thì chắc chắn ba người sẽ gặp phải phiền phức lớn.

- Không có việc gì.

Đường Phong đứng dậy, hoạt động thư giãn gân cốt, thở ra một hơi nói:

- Chúng ta cũng nên xuất phát.

- Công tử muốn đi đâu?

Chung Lộ hỏi.

Đường Phong trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Nơi này là công pháp điện, điện thứ sáu là Linh Thạch Điện, tiếp theo nữa là Dị Bảo Điện, càng đi tiếp thì sẽ càng phiền phức và tốn thời gian, không bằng đi trực tiếp tới điện thứ tám. Dù sao đi nữa điện thứ tám cũng là bảy điện trước cộng lại, thứ có bên trong bảy điện trước thì điện thứ tám đều có.

Trước đây có Đoạn Tây Lâu đi theo, để chiếu cố hắn Đường Phong cũng không dám thâm nhập quá sâu, nhưng hiện giờ Đoạn Tây Lâu đã đi, tự nhiên Đường Phong muốn kiến thức một chút về huyền bí của Hư Thiên Điện.

Tính tới bây giờ, Hư Thiên Điện đã mở ra được khoảng nửa tháng, chỉ còn nửa thời gian để thăm dò, nếu không nắm chặt sẽ không còn cơ hội.

- Được rồi, nha đầu nàng dùng luôn thân thể này hay...

Đường Phong nhìn Linh Khiếp Nhan nói.

Linh Khiếp Nhan cau mày suy tư một phen rồi nói:

- Thôi nhỏ lại đi, tuy rằng thân thể này hành động tiện lợi hơn nhưng hiện giờ thực lực của ta cũng không thể giúp được gì nhiều.

- Ừm, cũng được.

Đường Phong gật đầu.

Linh Khiếp Nhan hướng Chung Lộ nhoẻn miệng cười, thân thể lập tức thu nhỏ lại bằng khoảng một bàn tay, chui vào trong lòng Đường Phong, chỉ lộ ra cái đầu.

Trong thời gian nói chuyện trước đây Linh Khiếp Nhân đã vô ý tiết lộ về bí mật của mình, loại biến hóa này khiến cho Chung Lộ thấy chết lặng cả người.

- Huyền công của tỷ tỷ thật khiến cho người khác ước ao.

Chung Lộ có chút hâm mộ.

- Nếu một ngày nào đó nô tỳ có thể thu nhỏ thân thể để công tử mang theo tùy ý thì thật tốt.

Đường Phong cười to:

- Nàng sẽ không muốn thân thể này đâu.

Ra khỏi gian phòng, Đường Phong dựa theo kiến thức học được từ Đoạn Tây Lâu, chạy một mạch tới chỗ lối vào.

Linh Thạch Điện thứ sáu không có lực hấp dẫn lớn đối với Đường Phong, một tầng điện phủ ẩn giấu toàn bộ bảo bối là linh thạch, tuy rằng mỗi người tu luyện đều cần phải có linh thạch nhưng Đường Phong đã có rất nhiều, hơn nữa hiện giờ Chung Lộ xuất sơn, nàng cũng có một hoạt mạch, chẳng qua cái đó là linh mạch hình hổ, nếu so với linh mạch hình rồng thì còn kém một cấp.

Cho dù là thế nào thì hai linh mạch cũng cùng một chỗ, chỗ đó cũng đủ cho người tu luyện dùng, chỉ có một thứ duy nhất khiến cho tâm của Đường Phong động bên trong Linh Thạch Điện chính là linh tinh.

Trước đây đã nghe qua Đoạn Tây Lâu nói một lần, linh tinh so với linh thạch đỉnh cấp còn quý trọng hơn rất nhiều nhưng Đường Phong vẫn chưa được nhìn thấy, tất nhiên vô cùng hiếu kỳ. Nhưng có lẽ thứ này cũng giống như lông phượng sừng lân, vô cùng ít ỏi, không có cơ duyên thì không thể gặp được.

Đường Phong cũng không cho rằng chính mình có thể tìm thấy linh tinh, cho nên cũng không dừng lại bên trong Linh Thạch Điện.

Một đường vội vã đi vào trong Linh Thạch Điện, nhưng đến khi đặt chân tới phiến địa phương này thì một màn xuất hiện trước mặt khiến cho Đường Phong đứng sững sờ tại chỗ.

Tràng cảnh bên trong Linh Thạch Điện khác xa so với tưởng tượng của chính mình.

Trong tưởng tượng của Đường Phong, Linh Thạch Điện hẳn sẽ không khác biệt so với các động phủ khác, đều là những gian nhà bị phong bế kín, bên trong có đặt linh thạch để người tiến nhập vào lấy.

Nhưng mà ở đây dĩ nhiên có chút giống như bên trong Linh Thảo điện.

Diện tích và không gian vô cùng lớn, bầu trời mờ mịt không thấy rõ chân trời, khắp nơi đều là núi non trùng trùng điệp điệp, đá lạ lởm chởm, vừa mới tới đây trong nháy mắt Đường Phong liền cảm giác được linh khí bao quanh chính mình vô cùng nồng nặc, trong nhất thời có cảm giác giống như đang ngâm mình trong nước nóng, lại có chút giống như đang trong tay tình nhân bé nhỏ của mình.

Độ dày của linh khí đã không thể dùng bất kỳ từ ngữ nào để hình dung được. Cho dù thân ở bên trong linh mạch hình rồng của Sơn Hà Đồ thì cũng không thể bằng được nơi đây.

Trong nháy mắt bước vào Linh Thạch Điện thứ sáu, hai người Đường Phong và Chung Lộ không tự chủ được vận dụng Linh Quyết, hơn nữa tốc độ vận chuyển vô cùng nhanh.

Cương khí vừa mới tiêu hao để chạy tơi nơi đây chỉ mất thời gian vài hơi thở liền khôi phục hoàn toàn.

- Độ dày của linh khí nơi đây!

Đường Phong âm thầm líu lưỡi, hắn hoàn toàn không nghĩ ra trên đời còn có địa phương thần kỳ như vậy.

- Nơi đây thật sự là một chỗ tu luyện tốt.

Chung Lộ hít sâu vào một hơi, nàng cảm thấy không khí đều do linh khí biến thành, khiến tinh thần sảng khoái.

Lời nói này quả thật không sai, tu luyện tại đây căn bản không cần các phương pháp phụ trợ khác, loại linh khí nồng nặc như vậy đủ để giúp cho tốc độ người tu luyện tăng lên mười lần.

- Đáng tiếc, Hư Thiên Điện chỉ mở một tháng. Nếu như quanh năm mở ra thì chắc chắn nơi đây sẽ kín người.

Đường Phong thổn thức một tiếng, có ai không muốn tốc độ tu luyện của mình tăng lên? Tu luyện một tháng tại đây không khác gì so với tu luyện ở bên ngoài một năm, hơn nữa Đường Phong còn có thiên địa chí bảo La Thạch Ngọc Tâm thu hút thiên địa linh khí để phụ trợ, nếu có thêm nhân tố này thì tốc độ tu luyện sẽ đề thăng một cách kinh khủng.

Chung Lộ hé miệng cười nói:

- Nếu nơi đây mở ra quanh năm thì sợ rằng máu sẽ chảy thành sông.

Đường Phong sửng sốt, chợt suy nghĩ cẩn thận. Nơi tu luyện quý báu như thế này tất nhiên người người đều muốn tranh đoạt, tuy rằng Linh Thạch Điện thứ sáu vô cùng rộng lớn nhưng bản tính con người vô cùng tham lam, ai sẽ để tiện nghi cho người khác?

Dựa vào ý niệm độc chiếm trong đầu, nếu như nơi đây mở ra quanh năm thì chắc chắn các thế lực trong thiên hạ sẽ quyết chiến sinh tử để giành được quyền sở hữu tại đây.

Đường Phong quay đầu nhìn Chung Lộ, nàng không khỏi thè lưỡi:

- Nô tỳ lắm miệng rồi.

Trước đây nàng nói muốn làm một phụ nữ ngốc, hiện giờ so với Đường Phong còn thấy xa hơn, đây không phải việc của một nô tỳ nên làm.

- Nàng không nói sai.

Đường Phong lắc đầu, hắn cũng không phải nam nhân khó tính, vì vậy không lưu tâm tới những chuyện này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui