Vô Thường

Tâm phúc kia nhanh nhảu nói:

- Đại thiếu gia, có nên mang theo một ít cao thủ của gia tộc tới không? Tiểu nhân nhìn không ra thực lực của bọn họ, xem ra có chút không tốt lắm.

Hồ Thiên trừng mắt:

- Trò cười, tại đây là đất của Hồ gia ta, ai dám làm càn?

Hồ Hải nói:

- Đại ca, cẩn thận một chút vẫn hơn. Hiện giờ bốn thế lực lớn đang khai chiến, khó tránh khỏi đối phương cho người tới dò la tin tức.

- Cũng đúng.

Hồ Thiên khẽ gật đầu:

- Vậy thì mang theo những người này cùng đi, nếu bọn chúng dám phản kháng, nam giết nữ lưu lại!

- Đại thiếu gia anh minh!

Tâm phúc tuân lệnh, vội vã đi bố trí nhân thủ, không bao lâu sau, hơn ba mươi hộ vệ cao thủ theo sát hai vị thiếu gia đi khỏi Hồ phủ.

Bên trong hơn ba mươi người đều là cao thủ Linh Giai, thậm chí còn có hai Linh giai trung phẩm, đó đều là cao thủ được gia tộc bồi dưỡng.

Cả đám người hùng hổ đi trên đường, dân chúng thành Cát Tường thấy vậy vô cùng sợ hãi, né tránh liên tục, rất sợ chọc giận hai vị thiếu gia. Chỉ là trong lòng mọi người có chút bi ai, không biết cô nương nhà ai lại bị bọn chúng coi trọng nữa.

Hai thiếu gia của Hồ gia mang theo một đám nhân mã, dưới sự dẫn đường của tâm phúc liền đi một mạch tới khách sạn bình dân, không bao lâu sau, khách sạn bình dân liền gần ngay trước mắt.

Hai vị thiếu gia mê sắc đến tận xương tủy, thường ngày tác oai tác quái bên trong thành Cát Tường, không ai dám phản kháng cho nên không biết trời cao đất rộng, chỉ cho rằng lão tử lớn nhất trong thiên hạ, Hồ gia là lớn nhất, cái gì bốn thế lực lớn đều là lũ chó má trong mắt bọn họ cũng không hơn gì dân thường, ngay cả Chiến gia trên đầu Hồ gia cũng không được hai vị thiếu gia đặt ở trong mắt.

Nhưng những hộ vệ do hai người bọn họ mang tới đều có kinh nghiệm phong phú trên giang hồ.

Trong lúc cả đám người đi trên đường, một cao thủ Linh Giai trung phẩm hướng tâm phúc của Hồ Thiên hỏi tỉ mỉ về tình huống của đám người Đường Phong.

Tên tâm phúc kia trả lời thành thực, vừa nghe xong, tên hộ vệ cảm giác mơ hồ có chút không ổn. Chỉ sợ bên trong đám người này có cao thủ.

Ngay lập tức, tên hộ vệ liền nhắc nhở hai vị thiếu gia:

- Hai vị thiếu gia, ta cảm giác đối phương tới đây có ý định không tốt.

Ánh mắt Hồ Thiên có chút lờ mờ không rõ nhìn thoáng qua tên hộ vệ, mỉm cười nói:

- Tôn quản sự, thực lực của ngươi cao thâm, có ngươi và những huynh đệ này che chở, chúng ta phải sợ cái gì?

Trong lòng Tôn quản sự vui vẻ nhưng cũng không dám phớt lờ:

- Đại thiếu gia vẫn phải cẩn thận một chút.

- Ừm, tất cả đều giao cho ngươi là được.

Hồ Thiên cười dâm đãng không ngớt:

- Nghe nói trong đám người kia có một vài nữ quyến, yên tâm, ta cùng với Nhị đệ thưởng thức đầu tiên sẽ không quên công lao của các ngươi đâu.

Hồ Hải cũng nói:

- Đúng vậy Tôn quản sự, mỗi một lần ca ca làm chuyện tốt có bao giờ quên các ngươi không?

Tôn quản sự vội ho một tiếng:

- Ta không có ý đó.

Tuy rằng Tôn quản sự là cao thủ Linh Giai trung phẩm nhưng quanh năm vẫn đảm đương chức hộ vệ của Hồ gia, thường ngày đi theo hai vị thiếu gia làm xằng làm bậy đã sớm thành người xấu. Những nữ tử bên trong thành Cát Tượng bị đưa tới Hồ phủ không thiếu những người bị Tôn quản sự vùi dập. Hơn nữa tuy rằng hai vị thiếu gia Hồ gia ngang ngược nhưng hiểu được cách mua lòng người, nhất là lòng của những cao thủ hộ vệ của bọn họ. Cho nên phàm là hai vị thiếu gia Hồ gia ăn thịt thì những hộ vệ bên người bọn họ cũng được chia một chén canh, có tầng quan hệ như vậy, những cao thủ thủ hộ hai vị thiếu gia Hồ gia sao còn không tận tâm tận lực?

Hai vị thiếu gia tốt là chúng ta tốt a! Trong lòng các hộ vệ rạng rỡ.

Tới khách sạn bình dân, Hồ Thiên và Hồ Hải trực tiếp vọt vào bên trong.

Tôn quản sự cũng thủ thế với mấy người, thủ hạ của hắn liền phân ra một nhóm người tản ra các phương vị bao vây toàn bộ khách sạn bình dân lại, thứ nhất là phòng ngừa bên trong có cao thủ, thứ hai là cũng phòng ngừa có cá lọt lưới.

Tiểu nhị đang đón khách chợt phát hiện ra có khác nhân vào, vẻ mặt tươi cười đi ra đón chào, nhưng vừa mới ngẩng đầu nhìn đã thấy vẻ mặt dâm ô của hai vị thiếu gia tới.

Trong lòng tiểu nhị kêu khổ, quả nhiên là hai người này tới! Nhưng phải làm như thế nào đây, đã sớm bảo những vị khách quan trên lầu cẩn thận một chút, nhưng ban nãy lại có một nữ tử lộ ra mặt thật của nàng, đây không phải tự mình đưa tới phiền phức sao?

- Đại... Thiếu gia, hai vị… Thiếu gia...

Mặc dù trong lòng tiểu nhị hoảng sợ nhưng vẫn tiến lên bắt chuyện như cũ.

Hồ Thiên tóm lấy chéo áo của tiểu nhị, thấp giọng hỏi:

- Tiểu mỹ nhân vừa rồi ở trong gian phòng nào?

Hàm răng của tiểu nhị run lên không biết có nên nói hay không, vẻ đẹp của Chung Lộ vừa mới hiện ra trong đầu hắn để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc, loại nữ tử thiên tiên như vậy, tiểu nhị cũng không đành lòng bán đứng, cho dù bị hai vị thiếu gia của Hồ gia đánh chết tại chỗ cũng không thể nói được!

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng rốt cuộc tiểu nhị cũng là một người bình thường, Tôn quản sự phía sau Hồ Hải thả ra uy áp, trong nháy mắt tiểu nhị liền tan vỡ, hắn lấy tay chỉ lên phía trên lầu:

- Trên lầu có tám gian phòng đều là của bọn họ.

Hồ Thiên bỏ lại tiểu nhị, hai tay chắp sau đít đi lên trên.

Một đám hộ vệ của Tôn quản sự theo sát phía sau.

Toàn bộ khách sạn bình dân thấy Hồ gia ương ngạnh như vậy không một ai dám nói, thậm chí ngay cả một tiếng thở mạnh cũng không có.

Trái ngược lại ánh mắt vô thần của chưởng quỹ bị chặt đứt hai chân đột nhiên gào khóc, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống, giống như bị điên, tiếng gào thét thê lương vang lên:

- Nương tử mau chạy a, người của Hồ gia lại tới nữa rồi!

Tiểu nhị vội vã tiến lên, vừa ấn huyệt nhân trung ở giữa mũi và miệng vừa la lên:

- Chưởng quỹ, chưởng quỹ mau tỉnh lại, lão bản nương sớm đã mất rồi.

Chưởng quỹ của khách sạn bình dân vẫn như cũ gào thét khóc lóc gọi trời gọi đất. Từ khi lão bản nương bị chịu tủi nhục thắt cổ tự sát thì chưởng quỹ liền sinh bệnh, thần trí có chút không bình thường. Chẳng qua là thỉnh thoảng mới bị, nếu không thì khách sạn bình dân này cũng không thể kinh doanh được tiếp.

Hiện giờ chưởng quỹ thấy Hồ Thiên là cừu nhân năm đó, chuyện thương tâm cũ lại bị khơi ra, tưởng rằng bọn chúng đến đoạt phu nhân của chính mình.

Tiếng khóc bo thương khiến cho người người cảm thấy đau lòng, người nghe rơi lệ.

Đường Phong nghiêm mặt ngồi ở bên trong phòng, Chung Lộ đứng ở phía sau hắn, đôi tay ngọc nhẹ nhàng xoa bóp vai của Đường Phong, bộ dáng thị nữ rất chăm chỉ.

- Bịch.

Một tiếng vang lên, cửa phòng bị đá văng, một đám người Hồ gia nối đuôi nhau đi vào, hai vị thiếu gia Hồ gia làm đầu tàu gương mẫu.

Vừa vào bên trong phòng đã thấy Chung Lộ che mặt đứng đó, ánh mắt của hai người Hồ Thiên Hồ Hải bốc lên quang mang.

Hai người duyệt nữ cả đời, nhãn lực nhìn nữ nhân không hề tầm thường, dạng nữ tử gì bọn họ còn chưa nhìn thấy qua, cho dù là cá tính hay vóc người đều có thể nhìn thông thấu.

Đừng nói hiện giờ Chung Lộ chỉ che một cái khăn mỏng, cho dù mặc trường bào rộng thùng thình thì hai người Hồ Thiên Hồ Hải cũng nhìn ra được nàng là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Đôi tay ngọc thon thả đang xoa bóp vai của Đường Phong khiến cho hai người Hồ Thiên Hồ Hải đều mềm nhũn trong lòng. Nữ nhân có đôi tay xinh đẹp tuyệt trần như vậy, nếu như có thể để ở trong lòng thưởng thức thì thật là chuyện tình tuyệt vời cỡ nào?

Nhìn lại Đường Phong, nhất thời Hồ Thiên Hồ Hải không vui. Tiểu tử này có diễm phúc như vậy? Mỗ là thiếu gia Hồ gia còn chưa nhìn thấy qua loại nữ tử này, tiểu tử ngươi dựa vào cái gì để sai sử nàng như nha hoàn?

Vừa mới suy nghĩ tới đây, khuôn mặt của hai vị thiếu gia Hồ gia liền lạnh lùng.

- Mấy vị có việc gì?

Đường Phong đạm nhiên nhìn vào đám người trước mặt, mở miệng hỏi.

Hai người Hồ Thiên Hồ Hải tiến lên phía trước, ngồi xuống cái bàn trước mặt Đường Phong, Tôn quản sự chăm chú quan sát Đường Phong cách nửa bàn, nhíu mày không ngừng.

Hắn phát hiện bên trong phòng dĩ nhiên chỉ có một đôi nam nữ, nhưng tình báo nói nhóm người của bọn họ có mười mấy người, vậy những người khác đi đâu rồi?

Nhìn kỹ lại một lần nữa, nam tử ngồi đối diện chỉ có thực lực Thiên Giai thượng phẩm nhưng nữ tử thì nằm ngoài dự đoán của hai người là một Linh Giai hạ phẩm.

Ngay lập tức Tôn quản sự liền có tính toán, len lén làm dấu với mấy người sau lưng, những hộ vệ khác liền đi ra ngoài để điều tra những người khác của nhóm người Đường Phong đang ở đâu.

- Bàn tay nhỏ bé xinh đẹp quá.

Con mắt Hồ Thiên lưu lại trên bàn tay ngọc của Chung Lộ.

- Thật đẹp!

Hồ Hải tiếp lời, hít sâu vào một hơi:

- Đại ca, ngay cả trong không khí cũng có hương vị, huynh thử xem.

Hồ Thiên giống như lợn hít sâu vào một hơi, nhắm mắt cảm thụ, thần sắc sung sướng.

Chung Lộ thờ ơ, vẫn như cũ vuốt ve hai vai của Đường Phong.

- Tiểu mỹ nhân, tháo khăn che mặt xuống đi? Để huynh đệ nhìn khuôn mặt thực của nàng.

Hồ Thiên có chút khẩn cấp, dù sao tâm phúc của chính mình đã nói nữ tử này độc nhất vô nhị.

Hồ Thiên vừa nói, một mặt đứng dậy vươn tay ra định giật lấy khăn che của Chung Lộ.

Về phần Đường Phong đã bị bọn họ coi như không khí, chỉ là một Thiên Giai thượng phẩm, nếu dám phản kháng thì giết ngay tại chỗ! Bản thiếu gia coi trọng nữ nhân của ngươi chính là cho ngươi mặt mũi rất lớn, đừng có không biết điều.

Chung Lộ lùi lại một bước, dễ dàng thoát ra khiến cho Hồ Thiên bắt vào khoảng không.

- Ha ha, tiểu nương tử này còn biết xấu hổ.

Hồ Thiên không chỉ không buồn, ngược lại còn rất hài lòng.

Hồ Hải cũng cười lớn một tiếng:

- Giọng điệu của đại ca vẫn như vậy, quả thực không có chút tiến bộ nào.

Hồ Thiên cười nói:

- Có phản kháng mới có thú vị, loại nữ nhân chủ động yêu thương hai huynh đệ chúng ta có khác gì với kỹ nữ trong kỹ viện đâu, ăn vào không có chút tư vị. Tiểu nương tử, mau mau tháo khăn che mặt của nàng đi nào, ta xem nàng có thể trốn được bao lâu!

Vừa nói, một mặt Hồ Thiên lại muốn lao tới Chung Lộ.

Đường Phong đưa tay cầm lấy một chiếc đũa, nhẹ nhàng ném đi.

Hồ Thiên còn chưa phát hiện ra uy lực của chiếc đũa nhưng sắc mặt Tôn quản sự đại biến, hắn vội kéo áo của Hồ Thiên lôi hắn trở về, đồng thời đưa tay ra, khó khăn lắm mới kẹp được chiếc đũa.

- Lớn mật!

Tôn quản sự hừ lạnh một tiếng, uy áp của Linh Giai trung phẩm mạnh mẽ ép tới Đường Phong, miệng nói:

- Không muốn chết thì đừng cử động.

Uy áp đè lên người, Đường Phong thờ ơ nhìn Tôn quản sự một chút.

Thần sắc Hồ Thiên biến hóa chỉ trong chốc lát liền hỏi:

- Vừa rồi tiểu tử này muốn đánh lén ta?

- Vâng. Nếu đại thiếu gia tiến thêm một bước nữa thì chiếc đũa này sẽ đánh vào đan điền.

Hồ Thiên giận dữ:

- Thằng nhóc con cũng dám đánh lén bản thiếu gia. Được được được, có can đảm! Đã rất nhiều năm không ai dám làm vậy đối với ta, ngươi sẽ hối hận cả đời. Tôn quản sự mau tóm lấy hắn cho ta, để cho hắn nhìn thấy rõ ta sẽ làm nhục nữ tử của hắn hung hăng như thế nào.

- Đại thiếu gia cứ yên tâm.

Tôn quản sự hướng Đường Phong cười nhạt.

- Nhị đệ, chúng ta cũng tiến lên, xem ra thực lực của tiểu nương tử này cao hơn chúng ta. Một mình đại ca không ứng phó nổi.

Hồ Thiên hô gọi huynh đệ của chính mình.

- Đại ca cứ phân phó.

Khóe miệng Hồ Hải cũng nhếch lên cười dâm đãng không ngừng.

Tôn quản sự lại nói:

- Mặc dù hai vị thiếu gia có lớn mật một chút nhưng nếu có Tôn mỗ ở đây thì nàng đừng mong làm tổn thương tới các ngươi.

Được Tôn quản sự bảo vệ, nhất thời tinh thần hai người Hồ Thiên Hồ Hải chấn động, vội vã lao về phía Chung Lộ, một trái một phải, phối hợp khăng khít.

Đường Phong cũng không cấp bách, hắn đang đợi.

Hai tên thiếu gia Hồ gia này chẳng qua chỉ có cảnh giới Thiên Giai mà thôi, chỉ cần tên Tôn quản sự không nhúng tay vào thì bọn chúng đừng mơ tưởng động vào được một sợi tóc của Chung Lộ. Tuy rằng trong phòng nhỏ nhưng nếu một cao thủ Linh Giai muốn dịch chuyển thì cũng không có trở ngại gì.

Trong nhất thời, thân ảnh Chung Lộ mập mờ, hai vị thiếu gia đuổi bắt phía sau đến gà bay chó chạy, trong miệng phun ra vô số lời dâm đãng, Chung Lộ nghe được liền phát ra sát khí trong lòng, nhưng nếu Đường Phong không hạ lệnh thì nàng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Đường Phong ngồi ngay ngắn trên bàn, nhàn nhạt nhìn Tôn quản sự, mở miệng hỏi:

- Ngươi là người của Hồ gia?

Tôn quản sự có chút thương cảm lại có chút hả hề liếc mắt nhìn Đường Phong, lạnh lùng nói:

- Không phải.

- Vậy thì ngươi chính là hộ vệ Hồ gia nuôi trong nhà?

- Không sai.

Tôn quản sự gật đầu, tuy rằng hắn không biết vì sao Đường Phong ở trước mặt trấn định như vậy nhưng cũng không hề sợ hãi, hiện giờ chính mình mang gần ba mươi người qua đây, đối phương chỉ có mười mấy người sao có thể phản kháng lại? Nếu như bọn họ là người của Cổ gia hoặc Trảm Hồn Tông thì tự nhiên không phải bàn, nhưng hiện giờ nhân mã của hai đội đang khai chiến cùng với Chiến gia, sao còn dư thừa người chạy tới nơi này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận