Vô Thường

Trong lúc Đường Phong bắt đầu đông thủ thì bốn phương tám hướng cũng truyền tới cương khí ba động kịch liệt.

Hướng đông, một tiếng phượng hót thanh thúy rõ to, Viêm Nhật Kiếm của Tần Tứ Nương hóa thành Hỏa Phương bay thẳng tới ngọn núi.

Phía nam, thiểm điện đan xen trên bầu trời, một đám mây đen cực lớn phiêu phù trên đỉnh đầu Bạch Tiểu Lại, Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm dẫn dắt lôi lực cùng với lực lượng cương tâm hệ lôi của Bạch Tiểu Lại dung hợp hoàn mỹ với nhau, từng đạo thiên lôi thô to giống như mưa rơi ào ào đánh xuống.

Phía tây, hai đại sát thần liên thủ, mỗi một lần chưởng ấn màu băng lam cực lớn chụp xuống, cả quả núi liền run lên, phối hợp với đao mang của Đoạn Thất Xích, uy lực vô cùng lớn.

Phía bắc, Phi Tiểu Nhã, Chung Lộ, Chu Tiểu Điệp và Tiểu Thiên sóng vai đứng cạnh nhau cùng thi triển sở học, mạnh mẽ công kích vào phía trên ngọn núi.

Trên mười vị cao thủ Linh Giai toàn lực công kích, Man Sơn lung lay sắp sập, đá rơi cuồn cuộn trong lòng núi. Sơn động tại đây không biết đã được bao nhiêu năm cuối cùng cũng có chút dấu hiệu không chịu nỗi, rung rinh sụp đổ.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều gia tăng lực đạo trên tay.

Ầm ầm, Sơn Băng Địa Liệt, cả tòa Man Sơn đột nhiên chìm xuống.

Âu Dương Vũ xuất thủ, Tàng Phong Kiếm phong cách cổ xưa trong tay hắn chợt đến chợt đi, màn kiếm múa như mưa.

- Thủ kiếm, Lục Vãn Cuồng Lan!

Những kiếm quang này đánh vào trong Man Sơn không chỉ khiến tốc độ sụp độ sụp đổ của Man Sơn nhanh hơn mà ngược lại giống như một bàn tay to vô hình nắm giữ cả tòa Man Sơn khiến tốc độ sụp xuống của ngọn núi chậm dần.

Âu Dương Vũ dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể chậm lại hơi chút. Man Sơn vẫn chấn động như cũ không ngừng, không bao lâu sau có một tiếng nổ truyền tới, cả tòa Man Sơn sụp xuống.

Nhưng có Âu Dương Vũ chống đỡ cho nên ngọn núi cực lớn sụp đổ từ từ cũng không làm cho xung quanh bị ảnh hưởng quá lớn, phạm vi thừa nhận ảnh hưởng cũng bị thu nhỏ lại tới hết mức, ít nhất không lan gần tới thành Cát Tường.

Ngày hôm này, thành Cát Tường rung lên mấy lần, cả mặt đất như đều run rẩy, dân chúng khắp nơi cảm thấy vô cùng kinh khủng.

Mọi người thở hồng hộc đứng tụ tập một chỗ quan sát từ trên trời xuống phía dưới, một đám khói bụi mù mịt phủ khắp trời đất. Tuy rằng cảnh tượng này là do chính mình làm ra nhưng tất cả mọi người tại đây đều nghĩ có chút sợ.

Oai của ngọn núi lớn sụp đổ, cho dù là ai ở trong đó thì sợ rằng khó có thể thoát được.

Lẳng lặng chờ đợi nửa ngày, đoàn người Đường Phong một mặt khôi phục thực lực một mặt cảnh giác động tĩnh bên trong Man Sơn, cho tới khi xác định nó sụp đổ hoàn toàn thì lúc bấy giờ mới ly khai.

Sự tình Man Sơn đã xong, mục tiêu kế tiếp của Đường Phong là Tam Kỳ Sơn.

Dọc đường đi đều là địa bàn hoạt động của Chiến gia. Vốn trong lòng Đường Phong cũng vô cùng cẩn thận, khi hành sự luôn luôn cúi thấp tư thế nhưng vừa rồi gây ra động tĩnh lớn như vậy ở Man Sơn, muốn cúi thấp cũng khó.

Vậy thì dứt khoát không cần ẩn nấp nữa, quang minh chính đại dẫn theo người của chính mình hành động tiếp.

Có kinh nghiệm lần trước, Đường Phong cũng không để các nữ hài che giấu đi dung nhan, cứ như vậy xuất hiện trước người đời, người nào đui mù muốn tới đùa giỡn thì phải chuẩn bị đầy đủ tâm lý đi chết.

Còn phải nói những người không ra người quả thực rất nhiều trên đời, Đường Phong đi dọc đường liên tiếp dùng thủ đoạn đẫm máu tàn sát hang loạt dân bên trong ba tòa thành, giết ba gia tộc phụ thuộc vào Chiến gia trong thành gà chó không yên.

Vội vã qua một tháng, nhiệm vụ Đường Phong được giao đã hoàn thành.

Vị trí của ba linh mạch đã bị phá hủy cho nên tất cả những linh thạch được khai thác ra đều trở thành chiến lợi phẩm của Đường Phong. Sự tình tiến hành thuận lợi như vậy khiến Đường Phong có chút ngoài dự liệu.

Trong phỏng đoán của hắn, Chiến gia biết được có nhóm người kiêu ngạo đang hoành hoàng trên địa bàn của họ thì sẽ phái một ít nhân vật cao tầng tới đây ngăn cản mới đúng, nhưng hiện giờ Chiến gia án binh bất động, căn bản không hề có phản ứng khiến Đường Phong có chút bất an.

Chiến gia ẩn nấp kỹ càng như vậy rốt cuộc là có chủ ý quỷ quái gì?

Chiến gia không chỉ không quan tâm tới nhóm người Đường Phong, trên đường di chuyển Đường Phong nghe được tin tức nhân mã Huyết Vụ Thành và Thiên Thánh Cung cũng đánh đâu thắng đó, không gì ngăn cản nổi, căn bản không gặp chút nguy hiểm hay chống lại, nhanh chóng cướp giật ba linh mạch của Chiến gia để hoàn thành nhiệm vụ của chính mình.

Cảm giác này giống như Chiến gia đã hoàn toàn buông tha cho những linh mạch kia, chắp tay đưa lên cho người khác.

Càng khiến cho Đường Phong bất an hơn chính là thắng lợi của Cổ gia và Trảm Hồn Tông.

Một tháng trôi qua, Cổ gia liên thủ với Trảm Hồn Tông, nhân mã của hai đội càng ngày càng tới gần Chiến gia hơn, một đường xông thẳng, thế như chẻ tre, các gia tộc phụ thuộc vào Chiến gia không thần phục thì sẽ bị tiêu diệt.

Đối với sống chết của những gia tộc này Chiến gia không thèm ngó tới.

Trước trận chiến, Cổ U Nguyệt đã từng phán đoán ra thế cục trước mắt, cuối cùng làm ra một cái kết luận. Hiện giờ bốn thế lực lớn đang khai chiến, đánh đâu thắng đó suốt mấy tháng căn bản không nhìn thấy được ai chiếm thượng phong, ai xuống hạ phong.

Nhưng hiện giờ bởi vì Chiến gia không làm gì cho nên kết tục cũng trở nên rõ ràng hơn.

Cổ gia và Trảm Hồn Tông hoàn toàn chiếm được ưu thế, người trong thiên hạ đều cho rằng Chiến gia đã xong rồi.

Nhưng Đường Phong thì không nghĩ như vậy, Chiến gia càng co đầu rụt cổ thì chiến lực của Chiến gia càng thêm tinh thuần! Tuy rằng các gia tộc phụ thuộc vào Chiến gia tổn thất thảm trọng nhưng Chiến gia cũng không làm ra chút thương tổn nào, ngoại trừ Chiến hộ pháp do Đường Phong giết chết ở bên trong thành Cát Tường ra thì trong lúc cướp giật hai linh mạch kia căn bản không có thân ảnh của người nhà Chiến gia.

Sau này hắn biết được, hai cái linh mạch kia cũng có cao thủ Chiến gia thủ hộ, chẳng qua trước khi Đường Phong tới thì những cao thủ đó đã đi.

Rốt cuộc Chiến gia đang định làm cái gì?

Dưới tình huống bọn chúng đối mặt với đại quân của Trảm Hồn Tông và Cổ gia thì cũng không phải không có sức đánh lại a. Nếu như bọn chúng thực sự phản kháng thì Cổ gia và Trảm Hồn Tông sẽ tổn thất thảm trọng, dù sao Linh Giai thượng phẩm của Chiến gia cũng có hơn hai mươi người, càng không nói tới lão quái trăm năm Chiến Cuồng.

Bỏ mặc những gia tộc phụ thuộc bị tiêu diệt không hề có chỗ tốt đối với Chiến gia. Loại cách làm này chỉ càng khiến cho gia tộc dễ diệt vong hơn, cho dù cuối cùng Chiến gia thắng, không có những gia tộc phụ thuộc làm pháo hôi để hy sinh thì chắc chắn Chiến gia sẽ thương tới gân cốt, thắng thành thắng thảm.

Đường Phong tự nhận nếu như chính mình là gia chủ của Chiến gia thì chắc chắn sẽ không để các gia tộc phụ thuộc chết trước, tối thiểu cũng phải làm bộ làm dáng để cho các gia tộc phụ thuộc biết chình mình không vứt bỏ bọn họ, trấn an nhân tâm. Trừ phi chính mình chắc chắn nắm phần thắng trong tay thì mới có thể không quan tâm tới sống chết của các gia tộc phụ thuộc.

Chiến gia có nắm chắc phần thắng hay sao? Tuy rằng Chiến Cuồng lợi hại nhưng bên này có Đoạn Vô Ưu tọa trấn, hai lão quái trăm năm hợp lại, ai thắng ai thua còn chưa biết được.

Đường Phong có chút mơ hồ cảm nhận được Chiến gia không hề sợ hãi.

Hiện giờ, Đường Phong đã đi tới thành Vô Song nằm cách Chiến gia khoảng trăm dặm, tòa thành này được đặt tên theo Chiến Vô Song, cũng là tòa thành gần tổng bộ của Chiến gia nhất.

Khoảng cách ở đây quá gần Chiến gia, nếu một khi bị phát hiện thì ngay cả khả năng chạy trốn cũng không có cho nên đầu tiên Đường Phong phải hóa trang dịch dung cho đoàn người của mình rồi mới tiến vào trong thành.

Nhưng khi vừa mới vào thành thì hắn phát hiện sự tình có chút không thích hợp.

Bên trong thành trì dĩ nhiên không có một người Chiến gia! Ngay cả cứ điểm cuối cùng Chiến gia cũng đều vứt bỏ! Tổng bộ của Chiến gia hoàn toàn bại lộ dưới mi mắt địch nhân.

Bên ngoài thành Vô Song có một linh mạch cuối cùng, trong thời gian Đường Phong dẫn người vào liền phát hiện người bên trong linh mạch đã rút đi không còn một ai, tất cả linh thạch được khai thác ra cũng bị mang đi toàn bộ, khiến Đường Phong không lấy được thứ gì.

- Phong thiếu gia, sự tình có chút không thích hợp.

Thang Phi Tiếu chau mày.

Kẻ đần độn cũng có thể nhìn ra điểm này, tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng. Cuộc chiến không có khả năng tiến triển thuận lợi như vậy, hiện giờ nhân mã của Cổ gia và Trảm Hồn Tông đang nhanh chóng tới gần tổng bộ của Chiến gia, nếu không có chuyện gì xảy ra bất ngờ thì chỉ khoảng mười ngày nữa là tới.

Chiến gia đang ẩn giấu điều gì? Đang chờ đợi cái gì? Nó ẩn nấp càng sâu thì phản kích càng lợi hại!

Số lượng của nhóm người Đường Phong không nhiều, thực lực cao, tính cơ động rất lớn, tốc độ hành động không thể nghi ngờ là nhanh nhất, những ưu thế này dù là Thiên Thánh Cung hay Huyết Vụ Thành hoặc Cổ gia, Trảm Hồn Tông đều không thể bằng được.

Cho nên khi hắn đi tới thành Vô Song thì các nhóm nhân mã khác vẫn còn đang chinh chiến.

Đường Phong cũng không dám qua loa sơ ý, hơn mười người đi theo hắn đều cải biến dung mạo, thu liễm khí tức toàn thân, ban ngày ở bên trong khách sạn bình dân nghỉ ngơi không ra, buổi tối mới ra ngoài tìm hiếu tin tức khắp nơi.

Năm ngày liên tiếp không có chút thu hoạch, cứ điểm cuối cùng của Chiến gia là thành Vô Song thực sự đã bị Chiến gia từ bỏ, Chiến gia ở ngoài trăm dặm cũng yên lặng không một tiếng động, đối với cường địch áp sát bên cạnh vẫn không có chút cử động hay khủng hoảng.

Năm ngày sau, người của Thiên Thánh Cung đến.

Tần Thả Ca và Hỏa Phượng tìm được Đường Phong, ba người cùng nhau họp lại, Tần Thả Ca liền phân chia nhân mã Thiên Thánh Cung ra, phân tán tới khắp nơi bên trong thành Vô Song.

Qua vài ngày tiếp theo, người của Huyết Vụ Thành cũng tới, cũng phân tán tới các ngõ ngách bên trong thành Vô Song, tất cả đều sợ bị bại lộ hành tung, bị cao thủ Chiến gia biết được, về phương diện khác cũng là để thám thính các tin tức lân cận.

Ba đội nhân mã cùng hội tụ một chỗ, nhất thời thực lực mạnh lên không ít, tâm tình thoáng bất an của Đường Phong cũng dần dần bình phục xuống.

Bên trong phòng, một đám người Đường Phong đang ngồi vây quanh một chỗ, ánh sáng nên mập mờ, lúc sáng lúc tối khiến cho bầu không khí bên trong phòng có chút âm trầm quỷ dị.

- Cổ gia truyền tin qua đây, lâu thì năm ngày, nhanh thì ba ngày, tinh nhuệ của gia tộc bọn họ sẽ đến đây. Tốc độ của Trảm Hồn Tông bên kia cũng không khác biệt nhiều, hiện giờ hai thế lực lớn đã dốc toàn bộ lực lượng, còn có cao thủ như Đoạn Vô Ưu tọa trấn, chỉ cần chờ mấy ngày nữa nhân mã của bọn hắn tới, Chiến gia...

Đường Phong nói đến đây dừng một chút, nhíu mày có chút chần chờ nói:

- Chiến gia hẳn là sẽ xong.

Tất cả mọi người đều là người từng trải, sao không nghe được ý tứ trong lời nói của Đường Phong? Hai chữ “hẳn là” bao hàm rất nhiều biến cố, cũng không thể nào xác định được.

- Phong thiếu có lo lắng?

Thang Phi Tiếu nhìn Đường Phong hỏi.

- Không biết vì sao, chung quy ta vẫn có cảm giác không thích hợp, Chiến gia không thể nào tự nhiên khoanh tay chịu chết như thế.

Đường Phong chậm rãi lắc đầu.

- Thế nhưng ta không thể nào nghĩ ra được Chiến gia có thể sử dụng phương pháp gì để hóa giải lần tai ương này, cho dù có cường đại hơn thì cũng chỉ là một gia tộc mà thôi. Tư Đồ thế gia vốn có thể giúp đỡ Chiến gia thế nhưng đã bị Đoạn tiền bối giận dữ tiêu diệt gia tộc xếp thứ bốn chỉ để hai người gia chủ Tư Đồ Phục và đại trưởng lão Tư Đồ Cừu chạy thoát. Chiến gia lấy thực lực như vậy để chống lại Cổ gia cùng Trảm Hồn Tông tuyệt đối không có chỗ tốt, huống chi Cổ gia và Trảm Hồn Tông còn có chúng ta giúp đỡ.

- Có thể hy vọng vào Chiến Cuồng hay không?

Tần Thả Ca nghe nói qua về chuyện tình Chiến Cuồng, biết hắn có thể giao thủ phân cao thấp với Đoạn Vô Ưu thì lợi hại cỡ nào.

- Không phải.

Đường Phong chậm rãi lắc đầu:

- Tuy rằng thực lực của Chiến Cuồng mạnh nhưng một mình Đoạn tiền bối đủ sức chế ngự hắn, nếu như Chiến gia thực sự ký thác vào trên người một mình Chiến Cuồng thì mới là ngu xuẩn tới cực điểm!

- Có thể là do ta đã suy nghĩ quá nhiều!

Đường Phong thấy thần sắc mọi người ngưng trọng, cũng không khỏi mở miệng an ủi một câu, những câu vừa rồi chỉ là lo lắng của cá nhân hắn thôi, không có lý do để ảnh hưởng tới tâm tư mọi người.

- Trước mặt thực lực tuyệt đối, bất luận âm mưu quỷ kế gì đều không có tác dụng.

Huyết Thiên Hà cười lạnh một tiếng:

- Chờ nhân mã Cổ gia và Trảm Hồn Tông đến đây thì chúng ta cùng đánh tới Chiến gia, để xem đến lúc đó bọn chúng còn có thủ đoạn nào nữa là biết.

- Huyết tiền bối nói phải.

Đường Phong nghe được liền sáng ngời, lo lắng trong lòng nhất thời tiêu tan đi không ít.

Hiện giờ có đoán gì đi chăng nữa cũng không thể đoán được Chiến gia có chuẩn bị gì ở phía sau, nhưng nếu bức bọn chúng tới tuyệt cảnh thì những thủ đoạn ẩn dấu phía sau của bọn chúng phải bày ra ngoài.

Mấy ngày kế tiếp, mọi người cũng không lãng phí thời gian đi tìm hiểu tin tức. Dù sao đi nữa cũng không dò xét được thì tốt nhất là tất cả đều về ẩn nấp đả tọa tu luyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui