Vô Thường

- Không chết được.

Đường Phong vừa mới tốt hơn một chút, trong mắt lại toát lên thần sắc ác độc, ngữ khí cứng rắn, bày ra bộ dáng không được lại gần, còn không ngừng kéo tam nữ sát người.

- Vậy là tốt rồi.

Ánh mắt của Chiến Cuồng tinh tường cỡ nào, chút mờ ám này của Đường Phong làm sao hắn không nhìn thấy? Nguyên nhân chính là vì thấy được nên Chiến Cuồng mới cảm thấy thỏa mãn.

- Đời người, có thể cùng người thương đồng sinh đồng tử, cùng chung hoạn nạn, cũng có thể coi như một chuyện tốt, tiểu hữu nói sao?

- Còn muốn nói cái gì? Thiếu gia mấy ngày trước không phải đã từng cảm tạ ngươi rồi sao?

Đường Phong tà tà bễ nghễ nhìn Chiến Cuồng.

- Đúng đúng đúng.

Chiến Cuồng không cười nổi.

- Thực ra lão phu mặt dày rồi.

- Uhm, xác thực là như vậy!

Đường Phong không một chút khách khí gật đầu.

Chiến Cuồng cũng không giận, chỉnh chỉnh sắc mặt:

- Tiểu hữu cũng biết lão phu muốn cái gì. Lão phu có thể đảm bảo với ngươi, chỉ cần ngươi thỏa mãn yêu cầu của lão phu, ta lập tức thả ngươi và ba vị cô nương đây rời đi, đồng thời sau này tuyệt đối không tìm các ngươi gây phiền phức.

- Ta giết Chiến Vô Song, ngươi cũng không thèm để ý.

Đường Phong cười lạnh một tiếng.

- Lão phu chỉ nói ta không tìm tiểu hữu gây phiền phức, Vô Song chết, tự nhiên sẽ có người thay nó báo thù! Đến lúc đó tiểu hữu có thể đáp lại hay không, vậy phải nhìn bản lĩnh của tiểu hữu rồi.

Ngôn từ của Chiến Cuồng rất chân thành.

Hắn nói như vậy, ngược lại có vẻ rất thành ý, nếu như hắn nói có thể bảo đảm bất cứ người nào của Chiến gia cũng không tìm Đường Phong trả thù, điều này rõ ràng là đánh rắm, chỉ riêng Chiến Sơn Nhạc đã không thể buông tha thù hận này.

Lão thất phu, hiểu nói đắn đo chừng mực a. Trong lòng Đường Phong cười nhạt.

- Tiểu hữu xem, vị phu nhân này của tiểu hữu đang mang thai, cũng sắp tới thời điểm lâm bồn rồi, tiểu hữu chung quy không thể để hài tử của chính mình sinh ra tại loại địa phương này đúng không? Ở đây âm u ẩm ướt, sao có thể là địa phương hài tử sinh ra? Tiểu hữu không nghĩ vì chính mình, cũng nên ngẫm cho hậu đại.

Đường Phong trầm mặc, chau mày, xem ra có chút ý động.

Chiến Cuồng mỉm cười, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời thuyết phục của Đường Phong.

Sau một lúc, Đường Phong mới thay đổi thần sắc nói:

- Ta không quá tin tưởng ngươi!

- Không sao, ta có thể để cho tiểu hữu thêm thời gian vài ngày suy nghĩ, chờ khi tiểu hữu suy nghĩ được rồi lại nói với ta cũng không trễ.

Chiến Cuồng biết loại sự tình này không thể vội được. Dù sao đi nữa thịt cũng trên thớt gỗ rồi, lẽ nào hắn còn có thể chạy sao.

Nói xong, nhẹ nhàng cười, chỉ chỉ ra bên ngoài nói:

- Những bằng hữu của tiểu hữu ngươi mấy ngày nay rất tốn tâm tư muốn cứu ngươi, cho tới bây giờ đã xảy ra hơn mười trận chiến đấu với Chiến gia chúng ta, song phương có tử thương nhất định, bọn họ vẫn lo lắng cho an nguy của ngươi, chưa tấn công quy mô, chỉ là lão phu cũng không biết có thể duy trì được cục diện này bao lâu. Tiếp tục đánh như vậy, Chiến gia của ta không tốt lắm, mà các bằng hữu của ngươi cũng không tốt đẹp. Tiểu hữu, coi như ngươi vì bằng hữu của ngươi, nhất định phải suy nghĩ cho kỹ, không cần phải để bọn họ cùng với Chiến gia chúng ta liều mạng người chết ta sống.

- Ta sẽ suy nghĩ!

Thần sắc Đường Phong nghiêm túc gật đầu:

- Được rồi, Chiến gia các ngươi đối đãi với khách nhân như vậy sao?

- Thế nào?

Chiến Cuồng hơi sửng sốt.

- Ngươi nhìn xem chỗ này, chỉ có một chiếc giường nhỏ bé, có thể ngủ được bốn người sao? Còn con mẹ nó cứng như đá, làm sao để các phu nhân của ta nghỉ ngơi? Còn nữa, mấy ngày nay ngay cả một người đưa cơm cũng không có, ngươi muốn chúng ta chết đói sao?

Chiến Cuồng không cười nổi:

- Là Chiến gia chậm trễ quý khách rồi, tiểu hữu bớt giận, lão phu ra ngoài an bài, nhất định sẽ không để mấy vị phu nhân của ngươi về mặt sinh hoạt cảm nhận được một chút không thích hợp.

- Uh, biết sai có thể sửa, việc thiện to lớn.

Đường Phong không chút khách khí giáo huấn một câu.

Hơi thở của Chiến Cuồng rõ ràng dừng lại, nhưng không nổi giận, thật sâu liếc nhìn Đường Phong, xoay người liền muốn rời đi.

Mà lúc Chiến Cuồng đi được năm bước, đột nhiên quay ngược lại đánh một chưởng về phía Đường Phong, báo động sinh ra, Đường Phong thiếu chút nữa vận công chống lại, nhưng may mắn kịp thời mạnh mẽ kiềm chế. Bàn tay của Chiến Cuồng chỉ cách trước mặt Đường Phong một tấc, đưa tay một trảo, ha ha nở nụ cười một tiếng:

- Trong địa lao có nhiều muỗi, lão phu thay tiểu hữu giết chết, miễn làm phiền quý phu nhân nghỉ ngơi.

Sắc mặt Đường Phong khó coi, cắn răng nói:

- Đa tạ rồi!

- Tiểu hữu nên suy nghĩ thật kỹ, qua mấy ngày lão phu sẽ lại tới nói chuyện với tiểu hữu, hy vọng đến lúc đó tiểu hữu có thể cho ta một câu trả lời thuyết phục!

Lời còn chưa đứt, Chiến Cuồng đã biến mất không còn hình bóng.

Toàn thân Đường Phong chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, sau một lúc lâu mới tức giận quát mắng:

- Lão thất phu.

Rốt cuộc vẫn là lão thành tinh a, trước khi đi còn muốn thử một phen, nếu như vừa rồi chính mình hơi có chút dị động, vậy thì kế hoạch trước đó coi như đi tong rồi, may mà chính mình đủ trấn định, lúc này mới không để lộ chân ngựa.

Chỉ là… Lần này coi như Chiến Cuồng tới hạ tối hậu thư rồi, lần hắn tới tiếp theo, nếu như chính mình không giao thứ hắn muốn ra, sợ rằng sẽ có phiền toái rất lớn.

- Đường Phong, chàng không sao chứ?

Tiêu Thiên Tuyết khẩn trương hỏi một tiếng.

Đường Phong trừng mắt, lúc này Tiêu Thiên Tuyết mới oán trách hô một lần nữa:

- Phu quân, chàng không sao chứ?

- Không có việc gì.

Đường Phong xua xua tay, một lòng một dạ suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ.

Bản thân có Sơn Hà Đồ, an nguy của tam nữ không cần phải suy nghĩ, chỉ cần để các nàng tiến vào trong Sơn Hà Đồ là giải quyết xong.

Thế nhưng chính mình thoát khỏi Chiến gia như thế nào đây? Có Chiến Cuồng tọa trấn, việc này rất khó.

Sau khi Chiến Cuồng rời đi không tới nửa canh giờ, bên trong địa lao bắt đầu náo nhiệt.

Một chiếc giường thơm thật lớn vô cùng được người khiêng vào, bởi vì chiếc giường quá lớn, còn phải tháo thành từng phần nhỏ mới có thể đưa vào trong, sau đó tiếp tục lắp ghép.

Trên giường thơm có ga trải màu tím nhạt, trên giường có chăn đệm mềm mại, gối đầu thơm ngào nhạt, có thể nói cái gì cần đều có.

Đám hạ nhân Chiến gia rất bận rộn dọn dẹp qua địa lao, không tốn bao nhiêu thời gian đã trang trí địa lao âm u ẩm ướt trở thành một gian phòng ngủ đẹp đẽ xa hoa.

Lập tức có người đưa lên sơn hào hải vị, bày ra một bàn mỹ yến.

Bận rộn hoàn tất, lúc này đám hạ nhân Chiến gia mới cung kính rời khỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui