Vô Thường

Hà Hương Ngưng chỉ có thể khẽ cười khổ, gật đầu nói:

- Vâng.

Thời gian lại chậm rãi trôi qua, ngay cả Sở Văn Hiên cùng cảm thấy vô cùng lo lắng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn sắc trời. Đái chấp sự thì hoàn toàn trái ngược, vẫn vân đạm phong khinh đứng nguyên ở đó, vẻ mặt không buồn không vui, thủy chung bảo trì một tư thế.

- Xú tiểu tử, ngươi rốt cuộc là còn sống hay đã chết, tốt xấu gì thì cũng kêu lên một tiếng chứ!

Sở Văn Hiên vội muốn chết rồi, mồ hôi trên trán cũng nhịn không được chảy xuống ròng ròng.

- Thời gian...Đã đến?

Đái chấp sự đột nhiên mở miệng hỏi.

Sở Văn Hiên sững sờ, gật đầu nói:

- Vâng, đã hết một canh giờ rồi.

Điều này thật sự là Điều này thật sự là ngoài ý muốn, Đường Môn đi vào đã một canh giờ rồi, ngoại trừ một ít động tĩnh từ lúc bắt đầu, thời gian còn lại đều vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không biết được hắn đang làm cái gì. Sở Văn Hiên khẽ dò hỏi Đái chấp sự:

- Có cần gọi hắn một câu hay không?

Chỉ cần một câu thôi, liền có thể biết được tên tiểu biến thái kia rốt cuộc là còn sống hay đã chết, chỉ là Sở Văn Hiên có chút hơi sợ, hắn hỏi những lời này chỉ muốn Đái chấp sự cho mình một cái đáp án khẳng định mà thôi. Không đợi Đái chấp sự trả lời, một tiếng nổ thật lớn vang lên truyền tới từ căn phòng của Đường Phong, thần sắc Sở Văn Hiên chấn động, vội vàng nhìn về phía đó.

Hắn chỉ thấy cánh cửa bị đánh nát bấy, một cái nắm đấm hiện ra, trên mặt không có chút tổn hại, cũng không dính một chút máu tươi nào. Người cuối cùng đã xuất hiện rồi! Tảng đá đè nặng trong lòng Sở Văn Hiên rốt cuộc cũng đã trút được xuống, hắn quả thực nhịn không được muốn đem Đường Phong đi nện cho một trận. Sau một khắc, Đường Phong chậm rãi đi ra, khẽ dùng bàn tay che lấy ánh mắt khỏi bị ánh sáng chói mắt chiếu vào, một lúc lâu sau mới có thể khôi phục. Thời điểm mọi người thấy thân ảnh của hắn thì không khỏi hít sâu một hơi, ngay cả Sở Văn Hiên cũng hưng phấn không thôi.

Bởi vì, Đường Phong căn bản là không có bộ dáng tiều tụy hoặc mệt mỏi sau khi chiến đấu, thoạt nhìn tinh thần vô cùng phấn chấn, điểm hiếm thấy chính là trên người của hắn không có chút bụi bẩn nào, không giống những người khác, bị máu tươi văng tung tóe, trước sau như một vẫn là bộ dáng ngọc thụ lâm phong. Không Dư Hận nhướng mày, da mặt run rẩy, ánh mắt vô cùng âm tàn nhìn Đường Phong, thần sắc trên mặt biến thành vô cùng không cam lòng.

Không Dư Hận có thể khẳng định rằng, Linh thú mà hắn gặp phải có lực chiến đấu không thua kém gì so với Linh thú mà Đường Môn gặp. Dù mình đi ra sớm hơn hắn nửa canh giờ, nhưng mà lúc ra tới ngoài thì cũng đã là một thân đầy máu me, mệt mỏi không chịu nổi. Nhưng nhìn Đường Phong lúc này mà xem, căn bản cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Khác biệt như vậy, dù mình có ra ngoài sớm hơn thì đã sao? Đối phương không mảy may thương tổn chút nào cũng có thể thắng được con Linh thú kia, cả một giọt máu cũng không đổ.

Thua! Lại thua thêm lần nữa! Tại sao lại như vậy? Không Dư Hận dù nghĩ thế nào cũng không ra, rốt cuộc vì sao hắn có thể làm được tới trình độ như vậy? Trong không gian chật hẹp này, bất luận làm như thế nào cũng không thể như thế được! Không Dư Hận tự hỏi mình không có năng lực như thế, vậy không lẽ thực lực của Đường Phong so với mình còn mạnh hơn rất nhiều hay sao?

Hai tháng trước, chênh lệch giữa hắn với mình chỉ có một chút, nhưng bây giờ, chênh lệch giữa hai người cư nhiên lại bị nới rộng ra.

Trong đám người, Hà Hương Ngưng chậm rãi thở nhẹ ra một hơi, lo lắng trong lòng cũng hóa thành từng giọt nước mắt chảy xuôi, nàng vội vàng lau mấy cái.

Thu Tuyệt Âm nhịn không được nữa, mở miệng hỏi:

- Nếu thích hăn đến như vậy, sao không biểu lộ tâm ý của mình?

Hà Hương Ngưng chậm rãi lắc đầu, nàng không cần phải biểu lộ, chắc chắn hắn đã nhận ra từ sớm, nếu không hai tháng trước cũng sẽ không cố ý nói ra những lời đó, mục đích thực sự của hắn khi nói như vậy, mình cũng có thể hiểu.

Như vậy là đủ rồi, có thể thấy được hắn, cùng hắn trở nên mạnh mẽ hơn là được. Bản thân chẳng qua cũng chỉ là một người đi trả thù, nếu có một ngày tìm thấy cừu nhân, nếu bản thân một thân một mình, không ai thân thích, thì cho dù có phải chết cũng không lo không lắng.

- Đường huynh uy vũ!

Cừu Thiên Biến đột nhiên gào to một tiếng.

Thiết Đồ liếc hắn một cái, cũng sẵng giọng hô lên theo.

- Cuối cùng cũng ra rồi, thằng nhóc này, hù ta sợ muốn chết.

Sở Văn Hiên trên mặt lộ vẻ chua xót, nếu không phải Bảo chủ đại nhân nhìn trúng Đường Phong, bản thân mình còn phải lo lắng, đề phòng như vậy sao? Mỗi năm có hơn hàng trăm đệ tử Ô Long bảo do chính tay hắn huấn luyện, nhưng chưa khi nào hắn phải lo lắng cho kẻ nào như hôm nay vậy.

- Đái chấp sự…

Sở Văn Hiên quay đầu, vừa định nói cái gì đó với Đái chấp sự, nhưng lời ra đến miệng lại phải nuốt xuống, bởi vì hắn thấy được cơ mặt Đái chấp sự giật giật, trong mắt liên tục lóe lên từng tia sáng kỳ dị, ngay sau đó trên mặt lại lộ ra nét cuồng nhiệt, hai mắt nhìn chăm chăm vào tên tiểu biến thái khiến mình phải lo lắng, ngay cả mí mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, cứ như thể thấy được bảo vật hiếm có trên đời.

Thế này là thế nào? Chẳng qua cũng chỉ là một đệ tử Huyền giai an toàn đi ra thôi, vì sao Đái chấp sự còn kích động hơn so với mình nữa vậy? Thậm chí cả khi mình kêu hắn cũng còn không nghe thấy luôn, Sở Văn Hiên nghi hoặc không thôi.

Cừu Thiên Biến và Thiết Đồ đang la lớn, thế nhưng thanh âm đột nhiên khựng lại hệt như bị nghẹn ở cổ, ngay sau đó từng tiếng nuốt khan lại vang lên.

Cơ hồ ánh mắt tất cả mọi người đều dồn về, nhìn chằm chằm về phía sau lưng Đường Phong, gương mặt như dại cả ra.

Đường Phong bất đắc dĩ cười cười, bước hẳn ra ngoài, sau đó dừng lại trước của phòng.

Ngay sau lưng hắn là một con Linh thú giống như sư tử nhưng trên trán lại có thêm một cái sừng, cũng tùy ý đi ra, tới bên cạnh Đường Phong lại chậm rãi đặt mông ngồi xuống đất, cúi đầu lẽ lưỡi mà thở dốc, nước dãi chảy ròng ròng, nhỏ từng giọt xuống đất thành vũng nhỏ.

Con Linh thú có bề ngoài hung tàn tới cùng cực, giờ phút này nghiễm nhiên giống hệt như cún con được Đường Phong thuần dưỡng!

Tất cả mọi người ngây ra! Ngay cả Sở Văn Hiên lần nữa quay đầu nhìn lại cũng không khác.

Trong Ô Long bảo chưa từng xảy ra loại chuyện lạ lùng đến như vậy. Người và Linh thú đáng lý ra phải liều mạng sống chết với nhau, cho tới lúc chỉ còn một bên sống sót mới thôi, thế mà giờ phút này, sau khi Đường Phong mười phân vẹn mười bước ra, mà con Linh thú nọ, lại có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, chẳng những không tỏ ra căm thù chút nào, mà thậm chí còn có vẻ nịnh nọt hắn.

Cái này… quả thực khiến người ta nhìn thấy không khỏi kinh sợ rồi!

Bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, con Linh thú phảng phất như cảm thấy không thoải mái, liền từ từ đứng dậy, khí thế sánh ngang với một Địa giai trung phẩm trên người nó tản mác ra ngoài, há miệng nhe răng hướng về phía mọi người mà gầm lên một tiếng tức giận.

- Đừng gầm!

Đường Phong đưa tay vỗ vỗ đầu nó, nó ủy khuất kêu lên một tiếng nhỏ, ngay sau đó lại nằm xuống.

Ánh mắt nhìn loạn trên mặt đất!

Làm sao được? Rốt cuộc là làm sao làm được như vậy? Điều này sao có thể làm được chứ? Trong lòng mỗi người đều sinh ra cảm giác không chân thật.

Loại chuyện tình không tài nào tưởng tượng nổi đang diễn ra ngay trước mắt mọi người, không một ai dám tin đây lại chính là sự thật. Đám Linh thú con nào con nấy vô cùng hung tàn và thô bạo, tất cả mọi người ở đây đều đã được lĩnh giáo qua, nhưng làm thế quái nào mà con Linh thú của Đường Phong lại biết điều, ngoan ngoãn đến như thế?

Không Dư Hận không nhịn được mà cười khổ một tiếng, người so với người, lại có thể khác biệt đến như vậy?

Hắn chỉ trong thời gian một canh giờ ngắn ngủn, lại có thể dạy dỗ một con Linh thú sánh ngang với Địa giai trung phẩm nghe lời như vậy, so với giết nó còn khó hơn vạn lần, giết và thuần hóa là hai khái niệm khác nhau, muốn giết nó chỉ cần có thực lực mạnh hơn là được, nhưng muốn dạy dỗ một con Linh thú tàn bạo, nếu thực lực không hơn nó rất rất nhiều, thì căn bản là không thể nào làm được.

- Thì ra là như vậy.

Khóe miệng Sở Văn Hiên co giật, khó trách vì sao trong phòng không có chút động tĩnh gì, hóa ra là… hóa ra là ngay từ lúc bắt đầu, căn bản là không có chiến đấu với con Linh thú này, vậy tất nhiên là không có động tĩnh gì rồi.

Đường Phong vỗ vỗ Linh thú bên cạnh, ngay sau đó chậm rãi tiến về phía Sở Văn Hiên, đi tới trước mặt hắn, ôm quyền nói:

- Sở tiền bối, không biết ta làm như vậy có được tính là hoàn thành thí luyện hay không?

Sở Văn Hiên sửng sốt một chút, ngay sau đó trên mặt lại lộ ra nét khó xử:

- Cũng coi như là không có phá hư quy củ, nhưng mà…

Chuyện này đối với thiết tưởng của bản thân hắn và cả Ô Long bảo có chút khác biệt a. Làm thế nào cũng không nghĩ tới một đệ tử Huyền giai lại có thể làm được đến mức này.

- Vậy xin cám ơn tiền bối rồi.

Đường Phong vội vàng nói cho qua chuyện, tránh cho hắn kiếm cớ đòi mình giết chết con Linh thú này.

Sở Văn Hiên cười khổ một tiếng, nhưng ngay sau đó lại hô lên với đám áo đen còn đang đứng ngây người kia:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Dẫn con súc sinh này đi, nếu để cho nó làm người khác bị thương thì làm thế nào?

Nguyên một lũ áo đen như vừa mới tỉnh mộng, vội vàng hướng về phía Linh thú mà xông đến, mấy người mất một phen cật lực mới có thể bắt được nó, sau đó đem nó đi đâu không biết.

Nhìn hướng Linh thú bị lôi đi, bên tai còn vẳng lại tiếng nó gầm thét phẫn nộ, Đường Phong cũng cảm thấy xót xa, nó nhất định khó tránh khỏi cái chết, mình không giết nó, nó cũng không sống được bao lâu.

- Sao ngươi làm được?

Sở Văn Hiên nhìn Đường Phong từ trên xuống dưới một lượt, hỏi.

- May mắn mà thôi, nó hình như không có địch ý gì với ta, lại còn đối với ta rất tốt.

Đường Phong đáp.

- Nói dóc à?

Sở Văn Hiên hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó lại quay đầu quát đám người phía sau:

- Nhìn cái gì nữa? Cho các ngươi thời gian hai ngày để nghỉ ngơi dưỡng thương, sau đó bắt đầu bước vào giai đoạn huấn luyện thứ hai.

Một đám người khúm núm gật gật đầu, bắt đầu tản đi hết.

Đường Phong nhìn thoáng qua Đái chấp sự đang chăm chăm nhìn vào mình, nghi hoặc hỏi:

- Chấp sự có gì chỉ giáo sao?

Kể từ sau khi mình ra khỏi phòng, Đái chấp sự vẫn cuồng nhiệt nhìn mình chăm chú, Đường Phong cảm thấy không được tự nhiên.

- Ngươi đợi ở đây một lát, ta có chuyện cần hỏi ngươi!

Yếu hầu Đái chấp sự chuyển động, thanh âm run rẩy biểu lộ rõ ràng nội tâm đang kích động của hắn.

Vốn đang đứng một bên đợi Đường Phong, đám Thiết Đồ nghe được câu này xong liền vội vàng hỏi qua loa Đường Phong mấy câu, sau đó cũng tản đi mỗi người mỗi hướng.

Lát sau, khắp sân chỉ còn lại có ba người Sở Văn Hiên, Đái chấp sự và Đường Phong.

- Chấp sự.

Đường Phong cảm thấy trong lòng có chút bất an, thầm nghĩ không lẽ hành động của mình hôm nay có chút khác thường, để cho tên này nhìn ra được cái gì đó? Cũng không đúng a, mình ở trong phòng kín, căn bản không thể nào lộ ra bí mật của Mị ảnh không gian được.

- Ngươi tới đây.

Đái chấp sự vẫy vẫy Đường Phong.

Đường Phong nhướng mày, trong lòng mặc dù có chút không muốn, nhưng vẫn chậm rãi tiền lại gần Đái chấp sự, Đái chấp sự bỗng nhiên vươn ra một cánh tay, trưc tiếp chụp lấy cổ tay Đường Phong.

Một cổ cảm giác rét lạnh như băng, thấu tới tận xương từ trên tay Đái chấp sự truyền tới, Đường Phong còn đang muốn kháng cự, lại phát hiện một thân cương khí của mình căn bản không cách nào điều động. Bản thân trước mặt hắn ta cứ như thể gà con gặp phải vuốt chim ưng, không có chút sức phản kháng.

- Chấp sự làm vậy là có ý gì?

Đường Phong cố trấn tỉnh, thản nhiên hỏi lại.

- Chấp sự.

Sở Văn Hiên ở bên cạnh cũng khẩn trương lên, sợ tên quái dị này sẽ làm cái gì đó với Đường Phong.

Đái chấp sự cười nói:

- Không cần lo lắng, ta chỉ kiểm tra một chút xem.

Vừa mới dứt lời, Đường Phong cũng liền cảm giác được cảm giác lạnh như băng nơi cổ tay bỗng nhiên lan tràn khắp toàn thân mình, khiến cho hắn không kìm được mà sợ run người.

Hắn chưa từng nghĩ tới, thân thế Đái chấp sự lại lạnh lẽo đến như vậy, cương khí của hắn ta cứ như là băng đá, lạnh vô cùng, khiến cho người ta có cảm giác như người bị lột trần truồng xong lại bị ném vào hố băng vậy.

Cương khí lạnh đến tận cùng di chuyển trong kinh mạch, vừa dời đến trên thân thể, hai mắt Đái chấp sự lại xuất ra hai đạo tinh quang, da thịt trên mặt cũng rung lên từng đợt.

Một lúc lâu sau, Đái chấp sự mới chậm rãi thả tay Đường Phong ra, toàn thân lảo đảo lùi về sau mấy bước, ngẩng mặt lên trời mà cười một tiếng điên cuồng, nói:

- Sống phí rồi! Ha ha ha, nhiều năm sống như vậy uổng phí rồi!

Vẻ mặt của hắn, rõ ràng giống như là bị đả kích lớn lắm vậy.

Đường Phong và Sở Văn Hiên đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có cảm giác không tốt lành gì. Tên chấp sự quái gì này bây giờ đang trong trạng thái điên cuồng, như phát rồ lên vậy.

Sở Văn Hiên nuốt khan một cái, hỏi:

- Chấp sự, ngươi rốt cuộc bị sao vậy?

Đái chấp sự ngừng cười, trên mặt lại hiện lên nét khổ sở, chậm rãi đáo:

- Nếu ta nói cho ngươi biết, một thân kinh mạch của Đường Phong có cường độ cùng với sự dẻo dai so với ta còn ưu việt hơn, ngươi cảm thấy như thế nào?

Thần sắc trên mặt Sở Văn Hiên trở nên ngưng trọng:

- Có thật không?

- Nếu ngươi không phải kẻ tâm phúc của Bảo chủ đại nhân, ta việc gì phải nói cho ngươi những điều này?

Trên mặt Đái chấp sự lộ ra một nụ cười khổ.

- Vậy… đúng là sống uổng phí rồi.

Sở Văn Hiên cũng cảm thấy vô cùng cay đắng.

Mình và Đái chấp sự đã mấy chục tuổi đầu, kinh mạch toàn thân rèn luyện cũng mấy chục năm, thế mà so với một thiếu niên Huyền giai chỉ mới có mười mấy tuổi còn kém hơn, không phải uổng phí mấy chục năm làm người thì còn là gì ?

- Chẳng qua…

Mang chấp sự nghi hoặc nhìn thoáng qua phía Đường Phong, nói:

- Nhục thể của Đường Phong hoàn toàn khác biệt so với cường độ kinh mạch, thân thể hắn cho dù mạnh mẽ, nhưng lại không bằng kinh mạch trong người. Có thể nói cho ta biết, rốt cuộc thì kinh mạch của ngươi được được rèn luyện như thế nào không?

Đường Phong lắc đầu nói:

- Không thể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui