Vô Thường

Trái tim Đường Phong nhảy lên rất lợi hại, hắn hầu như không thể cảm nhận được nhịp tim đập của chính mình, bởi vì lúc này toàn bộ tinh thần đều tập trung toàn bộ vào song chưởng, trong đầu trống rỗng, chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là tuyệt đối không thể thất bại.

May mắn chính là, trong thời gian song chưởng dựa sát vào nhau không hề phát sinh ra bất cứ chuyện gì nằm ngoài dự liệu của Đường Phong, hai loại năng lượng này cũng giống như suy đoán của hắn, cả hai đều có tác dụng khắc chế triệt tiêu lẫn nhau, kích cỡ viên năng lượng lớn chừng hạt đậu nhỏ dần dần nhỏ đi, cuối cùng biến mất không còn một mảnh.

Tuy rằng từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ mới chỉ ngắn ngủi hơn mười hơi thở, thế nhưng toàn thân Đường Phong đã bị ướt đẫm mồ hôi rồi.

Năng lượng không bị tiêu tán đi, mà từ là trạng thái ngưng kết như hạt đậu biến thành một viên cầu, hai bên hòa lẫn cùng một chỗ, bị Đường Phong dùng hai tay kiệt lực bao vây lấy, nhìn qua cũng giống như hai tay Đường Phong nắm một viên cầu nhiều màu sắc.

Màu hồng bạch trên viên cầu phập phòng bất định, quang thải ngọc lưu ly bắn ra, huyền diệu gai mắt.

Còn không kết thúc, bởi vì hai luồng năng lượng nguyên bản tồn tại trên hai bàn tay của Đường Phong không hề biến mất, chỉ là hai bên dung hợp với nhau, thay đổi hình thái, từ trên lòng bàn tay thoát ly ra ngoài mà thôi.

Làm sao để thả đoàn quang cầu này ra ngoài, đây mới là chuyện tình nguy hiểm nhất, Đường Phong không dám cam đoan sau khi thả đoàn quang cầu này ra sẽ phát sinh những chuyện gì, thế nhưng vô luận như thế nào đi nữa, đã đi xong bước đầu tiên, nhất định phải bước tiếp bước thứ hai.

Phi Tiểu Nhã vẫn yên tĩnh ngồi bên người Đường Phong, theo dõi động tác trên tay hắn, cũng không hề nhúc nhích, trên mặt không hề có biểu tình khẩn trương, phảng phất giống như chỉ cần có Đường Phong bên cạnh, phát sinh chuyện gì cũng không vấn đề.

Thế nhưng nàng tinh tường biết được, quang cầu dung hợp hai loại năng lượng thuộc tính tuyệt nhiên khác nhau trên tay Đường Phong đã không phải là thứ gì đó an toàn rồi, mà đã tràn ngập vị đạo cực kỳ nguy hiểm.

Tuy rằng nói là dung hợp hai luồng năng lượng, nhưng năng lượng ẩn chứa trong một đoàn quang cầu này có thể phát huy ra uy lực so với hai luồng năng lượng lớn hơn tới hai lần, điều này cùng một đạo lý so với một cộng một bằng hai.

Nàng có thể cảm thụ được, nàng tin tưởng Đường Phong làm đương sự cũng có thể cảm nhận rõ ràng, bởi vì thần tình của Đường Phong lúc này đã khẩn trương chuyên chú tới cực điểm, mỗi một động tác đều cẩn thận từng ly từng tý, rất sợ sẽ phá đi sự cân đối của quang cầu giữa hai lòng bàn tay.

Hai loại nguyên tố trong quang cầu giao hòa càng lúc càng nhanh hơn, cảnh tượng phản ứng trong mắt chính là quang mang màu lam và màu trắng, hai loại quang mang này lập lòe với tốc độ càng lúc càng nhanh, khi loại tần suất này đạt tới mức độ nhất định, Đường Phong đột nhiên đẩy hai bàn tay ra, lòng bàn tay mở rộng, quang cầu giữa hai lòng bàn tay giống như thực vật bị quẳng mạnh ra ngoài.

Trước khi quang cầu bay đi, Đường Phong và Phi Tiểu Nhã đã vận chuyển cương khí toàn thân, ngưng tụ bên ngoài cơ thể dùng để hộ thân, cùng lúc đó hai người vô cùng ăn ý mặc mọi chuyện phía trước, cấp tốc bật lui ra phía sau.

Không có bất cứ ngôn ngữ và động tác nào ra hiệu, thế nhưng hành động của hai người hoàn toàn nhất trí, về mặt thời gian cũng không hề có một chút thua kém.

Động tác của Phi Tiểu Nhã nhẹ nhàng nhu hòa, giống như gió nhẹ thổi phất qua, động tác của Đường Phong thì phiêu diệu tiêu sái, giống như đại bàng giương cánh, chỉ trong nháy mắt, hai người đã cấp tốc rời khỏi vị trí cũ hơn mười trượng.

Chờ khi đứng yên, hai người đồng thời vươn một tay về phía đối phương, mục tiêu tất cả đều là áo đối phương. Khi bốn mắt tiếp xúc giữa không trung, vô luận là Phi Tiểu Nhã hay là Đường Phong đều có chút thất thần, bởi vì bọn họ căn bản không hề nghĩ tới, tại thời khắc nguy cấp như thế này, suy nghĩ của cả hai đều hoàn toàn nhất trí giống nhau.

Đó chính là phải đẩy đối phương ra phía sau chính mình, dùng thân thể chính mình để ngăn cản nguy hiểm không xác định kia.

Hai cánh tay giao thác giữa không trung, ánh mắt Đường Phong vô cùng kiên định, Phi Tiểu Nhã cũng không hề kém cạnh. Mà khi thời điểm tay của nàng chạm vào áo của Đường Phong, lại không tự chủ được thu trở về, tùy ý để Đường Phong kéo chính mình, mạnh mẽ đẩy ra phía sau lưng hắn.

Tất cả mọi chuyện đều chỉ phát sinh trong thời gian hầu như một lần chớp mắt.

Nội tâm vô cùng ấm áp lại kích động, Phi Tiểu Nhã thầm nghĩ chính mình lúc này có thể chết đi cũng được.

Tuy rằng nàng là cao thủ Thiên giai thượng phẩm, tuy rằng nàng là cao thủ nhất lưu, luận thực lực chân chính so với Đường Phong còn cao hơn một mảnh lớn, thế nhưng dù sao nàng cũng là một nữ nhân, nàng rất hưởng thụ loại cảm giác được nam nhân chính mình thích bảo hộ.

Phi Tiểu Nhã dựa sát phía sau tấm lưng rộng rãi kia, chỉ cảm thấy trên đời này đã không còn bất cứ chuyện gì có thể khiến nàng phiền não nữa rồi, hạnh phúc giống như con thỏ nhỏ, cái đầu nhỏ xinh nhìn về phía trước, trong lúc nhất thời cư nhiên có chút ngây ngẩn cả người.

Đường Phong cũng giống như vậy, thời điểm hắn đẩy Phi Tiểu Nhã ra sau lưng chính mình, tự nhiên là quan tâm tới tình huống của khỏa quang cầu chính mình vừa mới tung đi.

Thế nhưng tất cả mọi chuyện đập vào mắt lại hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của Đường Phong,

Đoàn quang cầu kia hoàn toàn không xảy ra bất cứ chuyện gì, nhẹ nhàng phiêu đãng theo gió biển, liên tục phập phồng giữa không trung, giống như một quả bong bóng xà phòng nhiều màu, bản thân tỏa quang thải lưu ly như ngọc, dưới ánh trăng chiếu rọi có vẻ mỹ lệ dị thường.

Quang cầu dần dần phiêu đãng được chừng chục trượng, sau đó châm rãi hạ xuống biển rộng, thoạt nhìn rất ổn định.

Lẽ nào phán đoán của chính mình sai rồi? Thứ này căn bản không hề có nguy hiểm gì?

Rốt cuộc, quang cầu giống như bong bóng xà phòng rơi xuống mặt nước biển, phốc một tiếng nứt vỡ ra, đây chỉ là một âm hưởng cực kỳ yếu ớt, thậm chí dưới sóng biển che giấu hầu như không thể truyền vào trong tai hai người cách đó chỉ hơn mười trượng.

Chuyện gì cũng không hề phát sinh.

- A…

Đường Phong ngượng ngùng, khóe miệng giật giật, chỉ một thứ như vậy cư nhiên để chính mình và cô bé ngốc nghếch đằng sau như lâm vào đại địch, thực sự là hoạt kê tới cực điểm.

Phi Tiểu Nhã cũng nhịn không được nở nụ cười, là bị phản ứng quá kích động của hai người chọc cười.

Thế nhưng khi tiếng cười của nàng vừa mới vang lên, một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm đột nhiên từ vị trí quang cầu như bong bóng xà phòng vừa rơi xuống truyền tới, cỗ khí tức nguy hiểm này khiến trái tim đập nhanh hơn, làm cả hai khủng hoảng.

Nụ cười trên mặt hai người đồng thời cứng ngắc lại, sau một khắc, ngoài khơi bộc phát một đoàn ánh sáng chói mắt tới cực điểm, quang mang màu trắng và màu lam đồng thời phóng lên cao, lấy tốc độ nhanh không thể tưởng tượng cấp tốc lan tràn bốn phương tám hướng.

Oanh một tiếng nổ, đại địa bắt đầu run rẩy.

Thời gian phảng phất giống như dừng lại tại giờ khắc này, mí mắt của Đường Phong nhảy lên, thẳng ngoắc nhìn chằm chằm vào phía trước.

Một đoàn bóng nước to lớn không gì sánh được, đường kình ước chừng vài chục trượng đột nhiên xuất hiện rồi, khi nó bành trướng tới cực hạn bỗng nhiên bạo liệt nổ tung, bọt nước vô cùng vô tận mang theo lực đạo khổng lồ điên cuồng lan tràn bốn phía xung quanh.

Phốc phốc phốc… Vô số âm hưởng truyền đến, cũng giống như thời điểm Đường Phong phóng ra ám khí, chỉ bất quá lúc này số lượng bọt nước đã hoàn toàn không có biện pháp tan vỡ rồi, phô thiên cái địa, dày đặc giống như đàn châu chấu quét qua, che trời che đất.

Đường Phong che chở phía trước Phi Tiểu Nhã đứng mũi chịu sào, cho dù đã vận toàn bộ cương khí hộ thân, trên người còn mặc Bất Phôi Giap, nhưng tại thời điểm bị bọt nước đánh vào người cũng không khỏi kêu lên, lực đạo khổng lồ để thân thể của hắn không thể đứng vững, liên tục lui về phía sau, lảo đảo vài bước, may mà có Phi Tiểu Nhã phía sau đứng vững giữ lại, nếu không rất có có khả năng ngã xuống.

Cương khí hộ thân trực tiếp tán loạn.

May mắn chính là, sau một đợt sóng bắn mạnh đi đã không còn nguy hiểm gì nữa rồi.

Trên biển rộng, một nửa cung tròn cực lớn xuất hiện trong mi mắt của Đường Phong và Phi Tiểu Nhã, nước biển bên chủ động ào ào chảy vào trong lỗ thủng, sau một lát lỗ thủng đã hoàn toàn biến mất không còn, ngược lại ngoài khơi nổi lên vô số cơn sóng lớn ngập trời, đánh vào bờ cát, phát ra âm hưởng kịch liệt.

Đường Phong chỉ cảm thấy màng tai của chính mình đang run rẩy, một tiếng nổ vừa rồi thực sự quá mức vang dội, quá mức chấn động rồi.

Hai người quay đầu nhìn về phía bờ biển, đợi một lúc sau động tĩnh mới dần dần bình ổn xuống, trong lòng vẫn còn vô cùng khiếp sợ.

Lực lượng phá hoại ẩn chứa trong quang cầu kia hoàn toàn vượt qua sự liệu cùa Đường Phong và Phi Tiểu Nhã, may mà hai người đã sớm có điểm giác ngộ đề phòng, sớm chạy ra thật xa, bằng không hậu quả như thế nào thực đúng là khó nói.

- Lợi hại như vậy!

Phi Tiểu Nhã tán thán, cũng có chút nghĩ mà sợ, những năng lượng này đều là từ trong cơ thể của nàng bức bách ra ngoài, nếu như trực tiếp bạo tạc trong cơ thể nàng mà nói, cho dù nàng có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có một kết cục phân thân toái cốt.

- Uy lực một kích này như thế nào?

Đường Phong mở miệng hỏi, trong lòng đột nhiên nảy sinh suy nghĩ khiến hắn vô cùng kích động.

- Rất lớn, cao thủ dưới Địa giai nếu như bị đánh trúng chính diện, hẳn là phải chết không cần bàn cãi, cho dù là Thiên giai cũng phải thụ thương không nhẹ.

Phi Tiểu Nhã ăn ngay nói thực, nói xong lại quay đầu liếc mắt nhìn Đường Phong, nói:

- Ngươi đang đánh chủ ý quỷ quái gì?

Đường Phong nhanh chóng lắc đầu, hắn thực sự có điểm sợ cảm giác nhạy bén của nữ nhân này rồi.

- Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì!

Phi Tiểu Nhã không chịu buông tha:

- Ngươi có phải đang suy nghĩ, bức bách năng lượng hỏa tinh và tuyết tủy trong cơ thể ngươi ra ngoài, đồng thời dung hợp chế tạo công kích như vậy?

Đường Phong bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu, vừa rồi hắn xác thực có suy nghĩ như vậy.

- Không nên, quá mức nguy hiểm rồi!

Phi Tiểu Nhã nắm một cánh tay của Đường Phong, đôi con mắt trông mong nhìn hắn:

- Ta sẽ mọt mực bên cạnh bảo vệ ngươi, vì vậy ngươi không cần phải thử nghiệm thứ này. Một khi sự cân đối giữa hai loại năng lượng này bị phá hủy, uy lực phát huy ra thực sự quá mức to lớn rồi.

- Ta cũng chỉ là suy nghĩ!

Đường Phong nhướng mày, gật đầu, hắn có điểm không thích cảm giác bị người khác rằng buộc như vậy, huống chi, hắn từ lúc nào cần tới một nữ nhân đến bảo hộ chính mình?

Nam nhân cho tới bây giờ đều chỉ dựa vào chính mình, có thể nói đây chính là căn bệnh chung của nam nhân, có thể lý giải là cao ngạo, cũng có thể lý giải là vinh sự trời sinh của nam nhân, thế nhưng Đường Phong xác thực không hề muốn bị một nữ nhân bảo hộ.

Phi Tiểu Nhã hồ nghi nhìn hắn, có thể là cảm nhận được lời nói của mình vừa rồi để hắn không thích, lại chuyển giọng trở nên ôn nhu hòa thuận:

- Tùy tiện ngươi!

Năng lượng băng hỏa trong cơ thể Phi Tiểu Nhã đã được bức bách ra ngoài, tuy rằng nói chuyện này cuối cùng cũng có thể giải quyết, cũng để nàng không còn buồn phiền ở nhà, thế nhưng thương thế của nàng không phải nhất thời nửa khắc có thể khôi phục ngay được.

Phỏng chừng thế nào cũng cần phải có vài ngày mới có thể khôi phục được, Đường Phong cũng cần phải có thời gian mấy ngày này để khôi phục, điều chỉnh trạng thái tới thời điểm đỉnh cao.

Trước hấp thu tuyết tủy và hỏa tinh, sau lại bơi trên biển trong thời gian dài như vậy, xác thực tiêu hao quá nhiều sức lực.

- Hiện tại chúng ta nên suy nghĩ trở về như thế nào!

Đường Phong chỉ về phương tay, nói:

- Phương hướng kia chắc hẳn là phương hướng Ô Long Bảo đúng không?

Phi Tiểu Nhã hơi gật đầu.

- Chúng ta chỉ cần chế tạo một chiếc bè gỗ, theo phương hướng kia, hẳn là có thể tìm được phương hướng trở về nhà.

Trí nhớ của Đường Phong luôn luôn không kém, trước kia từ Ô Long Bảo tới Băng Hỏa Đảo là đi từ phương hướng đông, như vậy hiện tại chỉ cần đi về phía tây, nơi mặt trời lạn xuống, tự nhiên có thể về nhà, chỉ là rốt cuộc cần phải vượt qua khoảng cách bao nhiêu, không phải là Đường Phong hiện tại có thể biết được.

- Nhưng chúng ta không có tài liệu!

Trên mặt Phi Tiểu Nhã để lộ biểu tình vô cùng kỳ quái.

Gỗ thì dễ làm rồi, trên hòn đảo nhỏ này không hề thiếu, thế nhưng then chốt chính là làm cách nào để kết nối thân gỗ trở thành bè gỗ? Trên người cả hai ngoại trừ y phục ra, căn bản không hề có bất cứ vật dụng gì như dây thừng.

Phi Tiểu Nhã phỏng chừng nghĩ không ra, trong không gian mị ảnh của Đường Phong không hề thiếu những thứ loạn thất bát tao gì đó, cho dù không có dây thừng đi nữa, nhưng dùng y phục thừa xé thành mảnh nhỏ, chế tạo thành một bè gỗ đơn giản coi như vô cùng dễ dàng.

- Điều này không cần lo lắng, trên tiểu đảo này hẳn là đã có người từng tới, ta trước đó tìm được rượu trên đảo, cũng phát hiện ra không ít y phục bị vứt bỏ lại, dùng thứ này là được rồi!

Đường Phong đáp.

- Đúng sao…

Phi Tiểu Nhã có chút không rõ ràng đáp một câu, xoay người lại nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm rốt cuộc là tên vương bát đản nào rảnh rỗi không có chuyện gì làm chạy tới địa phương chim không thèm ỉa này, còn để y phục lại nơi đây, nếu như để bản bảo chủ tìm được mà nói, tuyệt đối phải bầm thân hắn vạn đoạn.

Đường Phong chỉ lo tới chuyện tình kế hoạch sau này, không hề phát hiện ra biểu tình kỳ quái của Phi Tiểu Nhã lúc này, nếu như hắn biết được mà nói, khẳng định sẽ biết cô nàng ngốc nghếch này nhất định đang đánh chủ ý quái quỷ gì đó.

Phi Tiểu Nhã không muốn rời khỏi nơi này, tuy rằng nói ở đây không có bất cứ người nào, lại hoang vắng rách nát, lọt vào trong tầm mắt ngoại trừ biển rộng vẫn là biển rộng, thế nhưng nàng không phải cô đơn một mình a, nàng có thể ở cùng một chỗ với Đường Phong, cũng là ở cùng với nam nhân chính mình thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui