Vô Thường

- Tiểu hài tử mà!

Vẻ mặt Tiếu thúc cưng chiều, lấy tay vỗ vỗ Viêm Nhật Kiếm, vẻ mặt chăm chú nói:

- Tiểu Manh Manh vỗ lễ đối với ngươi, ta thay nàng xin lỗi!

Một luồn nhiệt khí ôn hòa từ trên Viêm Nhật Kiếm phát ra.

- Bất quá nói đi phải nói lại, tình huống bên phía Phong thiếu cũng không biết như thế nào rồi!

Đoạn Thất Xích nhẹ giọng nói:

- Đã qua đoạn thời gian dài như vậy rồi, hẳn là đã tới Băng Hỏa Đảo rồi!

- Băng Hỏa Đảo?

Tần Tứ Nương nghi hoặc hỏi.

- Bí mật Đại Tuyết Cung!

Thang Phi Tiếu không giải thích nhiều, tuy rằng bọn họ đã sớm thoát ly khỏi Đại Tuyết Cung, thế nhưng cũng không tùy tiện nói lung tung về bí mật Đại Tuyết Cung ra ngoài, đây là đạo đức cơ bản.

- Phong thiếu cũng thật là, ngoại trừ lúc ban đầu gửi một phong thư về nhà, cho tới bây giờ không hề có tin tức, lẽ nào hắn không biết cô cô của mình rất lo lắng cho hắn hay sao?

- Khả năng bề bộn nhiều việc, dù sao sinh hoạt nơi đó xác thực không dễ dàng.

- Lão Đoạn, ngươi nói nếu như Phong thiếu vạn nhất…

- Không có vạn nhất…

Đoạn Thất Xích quả đoán cắt đứt Thang Phi Tiếu nói:

- Thiên tư Phong thiếu trác tuyệt, lấy thực lực của hắn nhất định không có vấn đề gì.

- Ta chỉ là nói vạn nhất…

Thang Phi Tiếu không nói được nữa, nhịn không được rùng mình một cái.

Đoạn Thất Xích nghiêm mặt nói:

- Nếu như thực sự có cái vạn nhất kia, phỏng chừng Đại Tuyết Cung sẽ bị hủy, hai người chúng ta cũng coi như chết đến nơi rồi!

- Dù sao, nữ nhân kia quá mức kinh khủng!

Mười năm trước hai người và nàng từng đánh một trận, hai người hợp lực cũng chỉ có thể đả thương nàng một chưởng, sau mười năm, hai người tự biết hiện tại dù có hợp lực lại thì tối đa cũng chỉ đánh ngang tay, căn bản đừng nghĩ tới chuyện đả thương nàng.

Hai người đang nói chuyện đột nhiên nghe được bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, không khỏi dừng câu chuyện quay đầu nhìn ra trước cửa, không bao lâu sau có một đệ tử Thiên Tú chạy vào, mở miệng nói:

- Hai vị tiền bối, có người muốn gặp các vị!

- Người nào?

Hai đại sát thần nhíu mày, hai người chính mình ở địa phương này hẳn là rất bí mật, không có đạo lý đột nhiên có người chạy tới nói muốn gặp chính mình.

- Nói là cố nhân của hai vị!

Đệ tử Thiên Tú kia đáp.

- Cố nhân?

Biểu tình hai đại sát thần càng nghi hoặc rất nhiều, không khỏi nhìn nhau, cố nhân của hai người cũng chỉ lác đác đếm trên đầu ngón tay mà nói, lẽ nào nói thân phận của chính mình đã bại lộ rồi?

Đoạn Thất Xích mở miệng hỏi:

- Là người như thế nào?

Nữ đệ tử hơi nhíu nhíu lông mày, phảng phất như không muốn hồi tưởng lại người kia, mở miệng nói:

- Hắn không báo tính danh của chính mình, nhưng làm chúng ta có một loại cảm giác rất âm lãnh…

Vừa nói, vị nữ đệ tử này sửng sốt, bởi vì nàng phát hiện chính mình quên rồi, không, có thể nói là lảng trách không muốn làm một chuyện, đó chính là hỏi thân phận của đối phương. Dù sao đối phương cũng muốn tới đây cầu kiến, theo đạo lý mà nói chính mình cần phải hỏi thân phận của đối phương, chí ít cũng phải có tính danh, thế nhưng từ đầu tới cuối nàng thủy chung quên mất phương diện này, mà trực tiếp chạy tới nơi đây.

Là quên sao? Trong lòng các nữ đệ tử tự hỏi, rất nhanh cho ra đáp án, cũng không hẳn là quên, mà là các nàng bị khí thế của đối phương áp bức, trong tiềm thức lảnh tránh vấn đề này, lảng tránh nói chuyện với hắn, lảng trách có bất cứ tiếp xúc nào đối với hắn. Tuy rằng hắn không có bất cứ biểu hiện ác ý gì, thế nhưng gần như chỉ dựa vào khí tức, cư nhiên đã nắm được mũi của chính mình.

- Hử?

Biểu tình của Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích sửng sốt, lập tức có một loại cảm giác không quá tốt đẹp trào lên.

Khiến mọi người cảm giác rất âm lãnh, hai người hầu như cùng một lúc xác nhận được thân phận của cố nhân này, chỉ là… Vào thời điểm này hắn tới Thiên Tú làm cái gì?

- Hai vị, muốn gặp qua hắn sao?

Thấy hai người cau mày trầm tư, đệ tử Thiên Tú mở mặt hỏi.

- Dẫn hắn tiến vào…

Sắc mặt Thang Phi Tiếu vô cùng ngưng trọng.

- Vâng…

Đợi sau khi nữ đệ tử kia rời khỏi, Tần Tứ Nương mới ở bên cạnh mở miệng hỏi:

- Người nào muốn gặp hai người?

- Một nam nhân tâm tư như rắn rết…

Đoạn Thất Xích đáp.

- Nếu là người quen cũ, vì sao sắc mặt hai người lại khó coi như vậy?

Tứ Nương nghi hoặc không ngớt.

Hai đại sát thần đều trầm mặc không nói, trong đầu một lần nữa suy nghĩ nguyên nhân vì sao đối phương tới nơi này, nhưng thủy chung không thể nghĩ ra được rốt cuộc là nguyên nhân gì.

Nhìn thấy biểu tình của hai người ngưng trọng như vậy, Tứ Nương cũng không nhịn được hiếu kỳ.

Qua thời gian ước chừng một nén hương, ngoài cửa Yên Liễu Các mới chậm rãi xuất hiện một nam nhân mặc hắc bào, người này chưa tới, Tứ Nương đã nhìn thấy trước tiên, đôi lông mày không nhịn được nhíu sát lại.

Khó chịu, quá khó chịu rồi! Nàng chưa từng nhìn thấy qua loại nam nhân mới chỉ bằng khí tức đã khiến người khác chán ghét tới như vậy, ngược lại không phải nói lớn lên quá mức khó coi hoặc là cái gì đó, bằng lương tâm mà nói, nam nhân này lớn lên không tính xấu xí, chỉ là sắc mặt hơi trắng một chút, da thịt bại lộ bên ngoài cũng là màu trắng tương đối dọa người.

Khiến người khác cảm thấy khó chịu chính là bởi vì khí tức âm lãnh tới cực điểm của hắn, đôi con mắt dài nhỏ giống hệt như độc xà, tỏa ra âm khí um tùm, rất không lý do, toàn thân Tứ Nương khẽ nổi da gà.

Bất quá Tứ Nương tổng cảm giác người trước mắt nàng nhìn có chút quen mắt, phảng phất như đã từng gặp qua tại nơi nào đó, thế nhưng nhất thời nghĩ mãi không ra, ngược lại không phải nói hình dạng của hắn, mà là loại khí tức này tạo thành cảm giác như vậy.

Nam nhân này tiến vào trong Yên Liễu Các, dừng lại trước mặt hai đại sát thần, chỉ là nhìn bọn họ, không hề nói chuyện. Thang Phi Tiếu giống như con gấu, dùng thân thể hùng vĩ chắn trước mặt, cúi đầu quan sát hắn, nét mặt để lộ vẻ cảnh giác và coi thường. Trên tay Đoạn Thất Xích vẫn cầm thanh thái đao thiên binh, chỉ tùy tiện đùa nghịch trong tay, thế nhưng có cảm giác hầu như phong tỏa toàn bộ mọi góc độ xuất thủ của nam nhân này.

Không khí trong nháy mắt trở nên quỷ dị khẩn trương, Tứ Nương hoàn toàn không nghĩ ra vì sao mấy người này lúc gặp mặt nhau lại trở thành tràng cảnh như thế này, không phải là người quen cũ hay sao? Thế nào lại giống như địch nhân của nhau?

- Nhị vị, lại gặp mặt…

Mang chấp sự mở miệng nhàn nhạt nói, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, chỉ là nụ cười mỉm này thoạt nhìn muốn giả dối bao nhiêu có bấy nhiêu giả dối, có một loại cảm giác người cười nhưng trong rất không cười.

Nụ cười hầu như là tiêu chí này hiện lên trên mặt Mang chấp sự trong nháy mắt khiến Tứ Nương bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là hắn! Đã nói cảm thụ được loại khí tức âm lãnh này phảng phất giống như từng cảm thụ qua tại nơi nào đó.

- Ngươi thế nào lại biến thành bộ dáng này?

Thang Phi Tiếu trầm giọng hỏi.

Chương 346: Tin dữ (hạ).

- Tình thế bắt buộc…

Nụ cười của Mang chấp sự nhất thời bất biến đọng lại trên mặt, tự giễu nói:

- Đối với một người đã từng chết qua, các ngươi cần phải cảnh giác như vậy sao?

- Đánh rắn không chết rắn xẽ cắn người, đây không phải là nói xuông!

Thang Phi Tiếu hừ lạnh một tiếng đáp lại.

- Kế hoạch của ngươi như thế nào rồi?

Đoạn Thất Xích một bên mở miệng hỏi.

- Chính là vì vậy, cho nên mới tới nơi này, ta cần hai vị trợ giúp!

- Đúng sao?

Thang Phi Tiếu cười lạnh một tiếng:

- Ngươi cư nhiên cũng có một ngày đêm mở miệng cầu người khác, thực đúng là ngoài dự liệu!

- Tình thế bắt buộc!

Mang chấp sự vẫn là kiểu trả lời cũ, khiến người khác nhịn không được muốn đánh vào miệng hắn:

- Còn nữa, ta tới xin hai người giúp đỡ hẳn là chuyện rất mất mặt sao?

- Thành thật mà nói, ta không quá thích chuyện liên thủ với ngươi.

Thang Phi Tiếu lắc đầu:

- Bởi vì rất có thể bị người bán đi mà không biết.

- Người sắp chết nói lời thiện, hiện tại nửa thân thể của ta đã tiến vào trong quan tài rồi, chỉ là tâm nguyện chưa xong, không dám chết đi lúc này mà thôi, còn có tâm tình nào đi tính toán người khác?

Mang chấp sự vẫn tươi cười như cũ.

Đoạn Thất Xích một bên nói:

- Nếu như ngươi chỉ muốn đến nhìn chúng ta trước khi chết mà nói, tâm nguyện của ngươi đã hoàn thành rồi, về phần liên thủ vân vân, ý của lão Thang chính là ý của ta, vì vậy ngươi có thể lăn…

- Nếu như lão cung chủ trên trời có linh thiên, sợ ràng không hi vọng nhìn thấy các ngươi như vậy!

Mang chấp sự không chút lay động.

Thang Phi Tiếu xông lên phía trước, nắm lấy áo Mang chấp sự, lạnh lùng nói:

- Ngươi còn dám nói tới lão cung chủ, tin hay không ta hiện tại đánh ngươi vào trong quan tài? Bới cho ngươi mỗi ngày đêm giờ tý đều phải chịu đau đớn!

- Hai vị không muốn báo thù sao? Có hai vị hỗ trợ, Tạ Tuyết Thần hẳn là phải chết không cần nghi ngờ, bởi vì ít ngày nữa hắn sẽ rời khỏi Đại Tuyết Cung…

Mang chấp sự nhẹ nhàng tách bàn tay to của Mang chấp sự, vẻ mặt bình thản nói.

Đoạn Thất Xích lạnh lùng nói:

- Không cần phải liên thủ với ngươi, ta cũng có thể giết chết Tạ Tuyết Thần.

Thang Phi Tiếu cũng nhíu đầu lông mày:

- Tạ Tuyết Thần rời khỏi Đại Tuyết Cung? Vì sao hắn làm như vậy? Tin tức của ngươi lấy từ đâu?

- Bởi vì ta từ Ô Long Bảo tới, a đúng rồi, quên tự giới thiệu một chút rồi, ta hiện tại chính là chấp sự của Ô Long Bảo, Mang chấp sự!

Mang chấp sự cực kỳ nghiêm trạng nói, phảng phất như chính mình và hai đại sát thần lần đầu tiên gặp mặt nhau.

- Ô Long Bảo…

Thang Phi Tiếu nhướng mày:

- Trước không nói những lời này, ta hỏi ngươi một người, người lần trước đã từng gặp qua…

Mang chấp sự cắt đứt lời nói của Thang Phi Tiếu, nói:

- Ta biết, lần này ta tới đây ngoại trừ mời các ngươi ra tay giúp đỡ ra, còn có một việc chính là nói cho các ngươi tin tức về hắn!

- Làm sao?

Tiếu thúc vội vã truy hỏi.

Mang chấp sự cười tủm tỉm nói:

- Rất có khả năng… Đã chết!

Tròng mắt hai người Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích trong khoảnh khắc đọng lại, thân thể cũng trở nên cứng ngắc.

- Cùng với Phi Tiểu Nhã, thời điểm hắn tu luyện trong Băng Hỏa Đảo xảy ra chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ Băng Hỏa Đảo hiện tại đã biến mất không còn rồi, Phi Tiểu Nhã chạy vào trong tìm hắn, kết quả cũng không có tin tức. Ta dẫn đội tàu tìm kiếm suốt một ngày một đêm nhưng không hề phát hiện ra bất cứ vết tích gì của hai người này. Vì vậy… Hai người bọn họ rất có khả năng đã chết.

- Nha đầu Phi Tiểu Nhã…

Đoạn Thất Xích thì thào.

- Uhm, bảo chủ đại nhân rất chung tình với hắn, nhận thấy được hắn có chuyện ngoài ý muốn, trực tiếp chạy vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng.

- Mấy người các ngươi đang nói cái gì?

Tần Tứ Nương ở một bên ngơ ngác nói thăm:

- Có phải mấy người các ngươi nói… Phong thiếu?

Mang chấp sự không để ý tới Tần Tứ Nương, chỉ mở miệng nói:

- Đường Phong chết hay không không dám xác định, thế nhưng có chín thành tỷ lệ đã chết, nữ nhân ngốc Phi Tiểu Nhã cũng định trước khó thoát chết, nàng bị tình cảm làm mê muội, đã quên đi phụ mẫu của mình chết như thế nào rồi.

Băng hỏa ba mươi sáu phòng chính là cấm địa của cao thủ Thiên giai, Thiên giai đi vào tuyệt đối thập tử vô sinh. Chỉ là không nghĩ tới một nhà ba người sẽ táng thân cùng một chỗ, điều này không khỏi khiến mọi người thổn thức không thôi.

- Hiện tại các ngươi đã biết vì sao Tạ Tuyết Thần sẽ rời khỏi Đại Tuyết Cung sao?

Ngữ khí của Mang chấp sự rất bình thản, thế nhưng chính bởi vì ngữ khí này mới khiến mọi người nổi lửa.

Đúng vậy, Phi Tiểu Nhã đã chết, Ô Long Bảo giống như rắn mất đầu, một người cuối cùng cản trở đại nghiệp của Tạ Tuyết Thần đã bị thanh trừ rồi, hắn tự nhiên sẽ tới Ô Long Bảo, đại khái sẽ giả mù sa mưa thương tiếc tiền bảo chủ Ô Long Bảo một chút, sau đó thu thập sản nghiệp này vào trong túi, long trọng chế tạo cho Phi Tiểu Nhã một một chôn quần áo và di vật, hàng năm tới dâng hương vài lần, quét dọn sạch sẽ tất cả lời đồn bất lợi đối với hắn, triệt để thu toàn bộ Đại Tuyết Cung vào trong tay chính mình.

Tất cả chuyện này hắn cần phải tới Ô Long Bảo, cần phải kết nối lại tâm của thành viên Đại Tuyết Cung sau khi lão cung chủ chết đi.

- Tuy rằng nói Đường Phong chết ở Băng Hỏa Đảo cơ bản không liên quan tới ta. Thế nhưng ta biết hai vị lúc này đã có tâm muốn giết ta…

Ngữ khí của Mang chấp sự vô cùng bình thản, phảng phất giống như đang nói chuyện của người khác, hoàn toàn không có quan hệ với chính mình.

- Nói như vậy ngươi đã làm tốt chuẩn bị đúng không?

Thang Phi Tiếu lạnh lùng nhìn hắn, gân xanh trên trán bại lộ.

Mang chấp sự gật đầu:

- Không ai càng lý giải các ngươi hơn ta. Dù sao đi nữa ta cũng không thể sống được bao lâu, nếu như giết ta có thể khiến các ngươi tới Ô Long Bảo mà nói, cái chết của ta rất đáng giá…

- Giết ngươi chúng ta cũng sẽ không đi Ô Long Bảo!

Thang Phi Tiếu âm hiểm cười không ngớt:

- Chúng ta sẽ không bị ngươi nắm mũi tới.

- Các ngươi sẽ đi! Các ngươi tuyệt đối không thể cự tuyệt được cơ hội giết chết Tạ Tuyết Thần bên ngoài Đại Tuyết Cung tốt như vậy, so với giết hắn trong Đại Tuyết Cung, không cần bàn cãi độ khó nhỏ hơn rất nhiều.

- Cái rắm!

Thang Phi Tiếu tức giận chửi bậy một câu, Mang chấp sự vẫn như cũ tiếp tục thủ đoạn cao minh bỡn cợn nhân tâm. Xác thực đúng như lời hắn nói, chính mình và Lão Đoạn làm sao có thể chống cự được mê hoặc như vậy? Cao thủ trong Đại Tuyết Cung rất nhiều, cho dù là hai đại sát thần cũng không thể mạnh mẽ xông vào.

Nếu Tạ Tuyết Thần rời khỏi Đại Tuyết Cung hiển nhiên không cần bàn cãi nữa rồi, vì vậy sau khi biết được tin tức này trong lòng hai người đã quyết định tới Ô Long Bảo, chỉ là ngoại miệng vẫn cường ngạnh mà thôi.

Thang Phi Tiếu hít sâu một hơi, giơ lên bàn tay rất nặng, chậm rãi đánh vào vai Mang chấp sự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui