Vô Thường

Mấy hắc y nhân canh giữ kho vũ khí liếc mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy vô cùng không hiểu, ngẩng đầu nhìn Đường Phong đang thò mặt ra khỏi cửa sổ, trên mặt hiện lên một tia mỉm cười vô cùng tối nghĩa.

Cảm thụ được những ánh mắt này, Đường Phong không khỏi trợn trắng mắt.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, chính mình và Phi Tiểu Nhã ở trong kho binh khí suốt hai canh giờ, cô nam quả nữ, xung quanh ngoại trừ vũ khí không còn bất cứ thứ gì khác, muốn nói hai người ở chỗ này kiểm tra vũ khí suốt hai canh giờ, dù là kẻ ngốc cũng không thể tin tưởng được, khiến mọi người hiểu lầm cũng là chuyện hết sức bình thường.

Từ trong kho vũ khí bước ra ngoài, Đường Phong nỗ lực trấn định bước tiến, tuy rằng bị người khác hiểu lầm, thế nhưng chỉ cần chính mình không thẹn với lương tâm là được, không ngờ mấy hắn y nhân trông cửa cư nhiên dựng thẳng ngón tay cái đối với chính mình, trên mặt tràn đầy biểu tình khâm phục, khiến Đường Phong phiền muộn tới cực điểm.

Hắn hoàn toàn có thể xác định, mấy hắn y nhân này nhất định rất buồn chán, dù sao cả ngày thủ vệ nơi này không thể rời khỏi, khẳng định rất khô khan, lúc này nếu như có chuyện tình bát quái nhất, coi như một khúc nhạc dạo giải trí cho bọn họ.

Về phần Phi Tiểu Nhã vội vội vàng vàng chạy trở về như vậy, nhất định là sợ Diệp cô cô tránh cứ rồi, trước khi tới nơi này, Diệp cô cô đã từng căn dặn nàng một tiếng nhanh nhanh trở lại, Diệp cô cô còn có chuyện muốn nói với Phi Tiểu Nhã.

Hiện tại nháy mắt đã trôi qua hai canh giờ, trời mới biết Diệp cô cô sẽ răn dạy nàng như thế nào.

Trở về nơi ở của Phi Tiểu Nhã, đường Phong tìm nửa ngày cũng không nhìn thấy thân ảnh của Phi Tiểu Nhã và cô cô, hỏi mấy thị nữ biết được, hai người đã vào trong một gian phong.

Rơi vào đường cùng, Đường Phong chỉ có thể cầm đoản kiếm màu đen vào vào tay chính mình, tìm một chỗ luyện kiếm chiêu. Dù sao cũng là vũ khí vừa mới thu được, so với Toái Tinh có chút không giống nhau, chính mình chung quy phải có một đoạn thời gian thích ứng mới được, bằng không một khi phát sinh chiến đấu, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới chính mình phát huy lực lượng.

Diệp Dĩ Không giữa phòng ngủ, Tuyết Nữ và Phi Tiểu Nhã đều ở trong đó. Gian phòng ngủ này ban đầu chỉ là phòng khách mà thôi, là do lúc Diệp Dĩ Khô tới đây Phi Tiểu Nhã phải tự mình thu thập ra, bố trí trong phòng cũng tương đối đơn giản, thế nhưng Tuyết Nữ tự nhiến sẽ không quan tâm tới những điều này.

Lúc này bảo chủ đại nhân nửa quỳ trên mặt đất, giống như một chú mèo mướp biết vâng lời, ôn nhu nhược nhược, hai tay bắt chéo trước bụng, nửa người trên duỗi thẳng, thường thường lén lút liếc nhìn Tuyết Nữ một chút, trong lòng thấp thỏm không ngớt, phỏng đoán vị Diệp tiền bối này sẽ dày vò chính mình như thế nào.

Tuyết Nữ ngồi ở trên giường, cúi đầu nhìn Phi Tiểu Nhã từ lúc đến đã biến thành bộ dáng này, nhịn không được nở nụ cười, xem ra một trưởng bối như chính mình trong mấy ngày nay xác thực đã để lại cho nàng không ít bóng ma a.

- Ta sai rồi!

Phi Tiểu Nhã ủy khuất nói.

- Ngươi sai chỗ nào?

Diệp Dĩ Khô dở khóc dở cười.

- Ta… Ta không nhanh chóng trở về!

Trong lòng Phi Tiểu Nhã sợ hãi, mấy ngày nay thái độ của Tuyết Nữ đối với nàng vẫn là lạnh lẽo như băng, bất cứ chỗ nào cũng có thể tìm xương, thế nhưng hiện tại nàng cư nhiên nở nụ cười với chính mình, hơn nữa ngữ khí coi như tương đối ôn nhu, việc này cũng quá khác thường rồi.

Chuyện khác thường tất có nguyên nhân, không biết vị tiền bối này lại muốn dày vò chính mình như thế nào? So với với việc bị dày vò, lo lắng chờ đợi như hiện tại mới khiến người khác khó chịu.

- Nguyên lai là như vậy!

Tuyết Nữ bừng tỉnh đại ngọ:

- Như vậy hai canh giờ này ngươi và Phong nhi làm cái gì rồi?

Phi Tiểu Nhã nhanh chóng cúi đầu nói:

- Cái gì cũng không làm, ta chỉ là quá mệt, sau đó ngủ say!

- Đứng lên đi!

Nghe được câu nói này, trong lòng Tuyết Nữ không khỏi mềm nhũn, tuy rằng nàng tự biết cách làm của nàng đối với Phi Tiểu Nhã đều là có nguyên nhân, nhưng giờ nhìn Phi Tiểu Nhã biết thành như vậy, trong lòng chính mình vô cùng hổ thẹn. Một cao thủ Thiên giai thượng phẩm, nếu không phải mệt không chịu nổi, sao có thể ngủ trong thời gian dài như vậy.

Nghe xong Tuyết Nữ nói, Phi Tiểu Nhã lại càng không dám đi.

- Đứng lên!

Tuyết Nữ lạnh giọng nói.

- Dạ!

Thân thể bảo chủ đại nhân rủn rẩy, nhanh chóng đứng lên, hạ thấp đầu, cung kính đứng một bên.

Giữa lúc trong long Phi Tiểu Nhã phán đoán bất định, lại đột nhiên cảm giác được cánh tay chính mình bị Tuyết Nữ cầm, bảo chủ đại nhân nhịn không được run lên, sợ hãi nhìn Tuyết Nữ.

- Không cần phải sợ!

Tuyết Nữ mỉm cười, đưa tay thay Phi Tiểu Nhã vuốt vuốt mái tóc có chút rối bời, sau đó kéo nàng ngồi xuống giường.

Phi Tiểu Nhã chỉ dám đặt mông ở trên giường, nghiêng thân thể ngồi xuống.

- Ta có một việc rất quan trọng cần ngươi làm!

Tuyết Nữ mở miệng nói.

- Tiền bối cứ việc phân phó, Tiểu Nhã nhất định cố gắng hết sức!

Bảo chủ đại nhân yếu đuối đáp.

- Ngươi không khỏi xem là chuyện gì đã đáp ứng rồi sao?

Tuyết Nữ oán trách trừng mắt nhìn nàng:

- Vạn nhất ta muốn ngươi đi làm một số chuyện ngươi không muốn làm thì sao? Có lẽ bảo ngươi đi giết người ngươi không muốn giết, vậy phải làm sao?

- Tuy rằng mấy ngày nay tiền bối luôn luôn làm khó dễ Tiểu Nhã, nhưng Tiểu Nhã biết tiền bối không phải là người cố tình gây sự, lại càng không ép buộc!

Phi Tiểu Nhã đẩy mạnh lá gan nói, nói xong còn len lén liếc mắt ngắm nhìn Phi Tiểu Nhã, phát hiện nàng không hề tức giận, lúc này trái tim mới yên ổn.

- Ngươi nghĩ rằng ta còn đang tức giận vì ngươi mắng ta sao?

Tuyết Nữ khẽ cười một tiếng.

- Tiểu Nhã biết sai rồi!

- Ai!

Tuyết Nữ chậm rãi lắc đầu:

- Người không biết không có tội, ta đã sớm quên chuyện kia rồi. Bất quá hiện tại ta muốn ngươi làm chuyện này tuy rằng không phải rất nguy hiểm, nhưng tương đối khó khăn, ngươi xác định sẽ giúp ta sao?

Phi Tiểu Nhã gật đầu, nàng phát hiện Diệp tiền bối này hôm nay so với trước kia có khác biệt rất lớn. Nhãn thần nàng nhìn chính mình cũng ôn hòa hơn rất nhiều, cũng giống như trưởng bối nhìn vãn bối vậy.

- Được rồi, không đùa với ngươi nữa!

Tuyết Nữ khẽ cười một tiếng, sắc mặt lại nghiêm túc:

- Chuyện ta muốn ngươi làm đối với ngươi rất có lợi, đó chính là không từ thủ đoạn, không để ý hậu quả, nhanh chóng bắt trái tim Phong nhi.

- Dạ!

Bảo chủ đại nhân theo thói quen lên tiếng, chờ khi nàng phát ứng lại mới bật người ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Tuyết Nữ:

- Tiền bối người… Người nói những lời này là có ý tứ gì?

- Ngươi thích Phong nhi!

Ngữ khí Tuyết Nữ chắc chắn nói:

- Mấy ngày nay ta đã tìm hiểu không ít chuyện về Tiểu Nhã ngươi, ta biết ngươi vì cứu Phong nhi đã xông vào trong địa phương thập tử vô sinh, Phong nghi có thể có một nữ hài bất kể mọi thứ đều muốn suy nghĩ vì nó như vậy, ta thực sự vui mừng, ta thay Phong nhi cảm tạ ngươi!

-o0o-

- Tiền bối quá khen!

Trên mặt Phi Tiểu Nhã một mảnh hỏa thiêu đỏ ửng.

Tuyết Nữ cười nói:

- Ngươi có thể làm được việc này đối với Phong nhi cũng đủ chứng minh ngươi rất có cảm tình với Phong nhi rồi. Người sống một đời, có thể có một nữ nhân cam tình tình nguyện nỗ lực vì chính mình, Phong nhi thực sự quá hạnh phúc!

- Thế nhưng, chỉ có cảm tình không là không được. Mấy ngày nay ta liên tục làm khó dễ ngươi, lúc nào cũng tìm phiền toái đối với ngươi chính là muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc có thích làm làm con dâu của Đường gia hay không!

Trái tim của bảo chủ đại nhân thình thịch nhảy lên liên hồi, đôi con mắt đẹp cũng tràn ngập nước, mê ly quyến rũ. Nghe xong những lời này, nàng cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Diệp tiền bối luôn luôn tìm xương trong trứng gà đối với chính mình, nguyên lai là đang khảo sát chính mình, khảo nghiêm tính cách và phẩm tính của chính mình.

Nhớ tới những điều này, Phi Tiểu Nhã không khỏi cảm thấy may mắn. May mà chính mình không đùa giỡn cái gì là tính tình tiểu thư, không chống đối lại Tuyết Nữ, bằng không hiện tại chính mình sao có thể lưu lại ấn tượng tốt đối với Tuyết Nữ như vậy?

Quả nhiên, Tuyết Nữ mở miệng nói:

- Sự thực chứng minh, ngươi là một cô nương tốt, vô luận là cảm tình đối với Phong nhi hay là tính tình phẩm đức cá nhân đều có tư cách trở thành con dâu của Đường gia. Vì vậy ta hiện tại cần ngươi nhanh chóng bắt giữ trái tim Phong nhi, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, ta đều ủng hộ phía sau ngươi.

Phi Tiểu Nhã nhăn nhó không ngớt, trên mặt nư đốt lửa:

- Tiền bối… Cái này…

- Lẽ nào ngươi không muốn ở cùng một chỗ với Phong nhi sao?

Tuyết Nữ truy vấn hỏi.

- Muốn!

Phi Tiểu Nhã khẳng định.

- Vậy là được rồi, đi câu dẫn nó, để nó mê luyến ngươi, để nó lúc nào cũng phải nhớ tới ngươi, muốn để thân ảnh của ngươi chiếm đầy trái tim nó, để nó một ngày không thấy ngươi lập tức tưởng niệm như nước thủy triều.

Lời nói vô cùng rõ ràng của Tuyết Nữ càng khiến Phi Tiểu Nhã không được tự nhiên rồi, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, nàng hoàn toàn không nghĩ tới, vị tiền bối suốt mấy ngày qua liên tục làm khó dễ chính mình, cư nhiên ở phía sau dành cho nàng một nhiệm vụ khiến nàng e lệ vạn phần như vậy.

- Đường Phong hắn… Hắn còn nhỏ đây!

Bảo chủ đại nhân yếu đuối nói.

- Còn nhỏ sao? Phong nhi đã không còn nhỏ nữa rồi, hắn hiện tại là một nam nhân.

Tuyết Nữ nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay Phi Tiểu Nhã.

- Yên tâm, không cần cố kỵ hậu quả, ra chuyện gì ta phụ trách. Ngươi phải nhớ kỹ, ta luôn luôn đứng sau ủng hộ ngươi.

Bảo chủ đại nhân quẫn bách, nàng không biết có phải chính mình hiểu sai rồi, thế nào chung quy cảm giác vị tiền bối này muốn chính mình đi sắc dụ Đường Phong a? Thân là một tiền bối, không nên nói những lời này mới đúng?

- Thế nhưng tiền bối…

Phi Tiểu Nhã trấn định tâm tình, suy nghĩ một chút mở miệng nói:

- Ta thích Đường Phong, cũng muốn ở cùng hắn một chỗ, từ trước tới nay ta vẫn luôn luôn lấy mục tiêu này mà cố gắng, thế nhưng vì sao tiền bối người lại cấp thiết muốn ta làm chuyện này như vậy?

Thần sắc Tuyết Nữ tối sầm lại, thở dài nói:

- Bởi vì ta không thể ở bên cạnh nó quá dài, ta còn có chuyện phải trở về Tuyết Sơn. Trước khi ta đi, ta hi vọng thấy ngươi có thể thi triển mị lực của chính mình, trực tiếp bắt được trái tim Phong nhi.

Phi Tiểu Nhã khổ sáp cười cười, buồn bã nói:

- Thế nhưng… Đường Phong đã có người trong lòng rồi!

Chuyện tình giữa Đường Phong và Phi Tiểu Lại cũng không phải là bí mật quá lớn, Phi Tiểu Nhã đã từng nghe Đường Phong chính miệng nói ra, cho dù có chút không phục, thế nhưng Phi Tiểu Nhã phải thừa nhận, so với chính mình, Bạch Tiểu Lại không hề thua kém dù chỉ một chút. Nếu như để chính mình sớm gặp được Đường Phong hơn nàng ta, Phi Tiểu Nhã có tự tin đoạt được trái tim Đường Phong.

Thế nhưng số phận là thứ không phải nhân lực có thể điều khiển được, Phi Tiểu Nhã cũng chỉ có thể tiếp thu chuyện thực này mà thôi.

- Ngươi không giống loại người có thể buông tha một cách đơn giản!

Tuyết Nữ nhìn Phi Tiểu Nhã nói.

- Đương nhiên là sẽ không buông tha!

Bảo chủ đại nhân cắn nhẹ khớp hàm:

- Ta chỉ sợ làm quá rõ ràng khiến hắn phản cảm.

- Vậy là được rồi!

Tuyết Nữ gật đầu:

- Coi như ngươi giúp ta một chuyện, nữ hài kia là người Phong nhi không thể thích, cũng bởi vì điểm này nên ta mới muốn ngươi đi câu dẫn hắn, dù sao vô luận là từ phương diện nào đi nữa, ngươi so với nữ hài kia không hề thua kém, thậm chí có một số phương diện càng ưu tú hơn nàng ta rất nhiều.

- Đường Phong và Bạch Tiểu Lại có quan hệ gì sao?

Sắc mặt Phi Tiểu Nhã chuyển trắng, mở miệng hỏi nói, nghĩ thầm chẳng lẽ là quan hệ huyết thống, chẳng lẽ hai người là tỷ đệ?

- A? Ngươi biết tên của nữ hài kia rồi?

Tuyết Nữ nhìn thần sắc trên mặt Phi Tiểu Nhã, oán trách nói:

- Không nên suy nghĩ nhiều, kỳ thực bọn họ không có quan hệ gì, chỉ đơn giản là không thể có quan hệ mà thôi, ngươi làm sao biết tên của nữ hài kia?

- Đường Phong chính miệng nói cho ta biết!

Phi Tiểu Nhã cười khổ một tiếng.

Dụng ý trong hành động của Đường Phong nàng sao không rõ ràng, chính là muốn chính mình biết khó mà lui.

- Phong nhi hơi quá đáng!

Tuyết Nữ hung hăng mắng một tiếng:

- Bất quá không sao hết, ngươi không cần nghĩ tới những lời này của hắn là được, theo ta được biết, bọn họ đã gần một năm không gặp mặt nhau, thời gian dài như vậy không gặp mặt, mọi người chung quy sẽ có biến đổi, vì vậy ngươi còn có cơ hội rất lớn, chỉ cần để hắn không thể chịu nổi mị lực của ngươi là thành công!

- Tình cảm của Đường Phong rất chuyên nhất, hơn nữa hình như không phải rất thích ta!

Phi Tiểu Nhã buồn bã nói.

- Ai nói!

Tuyết Nữ khẽ cười một tiếng:

- Mấy ngày nay Phong nhi ở trước mặt ta ngầm thay ngươi nói không ít lời có ích, nếu không quan tâm ngươi, sao có thể nói ra được những lời này? Nếu như ta không phải trưởng bối của nó, sợ rằng nó đã chỉ thẳng vào mũi ta mà thóa mạ rồi.

- Thực sự!

Phi Tiểu nhã nhất thời cười rực rỡ.

- Ta lừa ngươi làm cái gì?

Tuyết Nữ thân thiết kéo kéo tay Phi Tiểu Nhã, nhẹ nhàng vỗ vỗ:

- Tuy rằng nói ta hiện tại muốn ngươi làm chuyện này có nguyên nhân rất lớn là không thể Bạch Tiểu Lại có quan hệ với Phong nhi, thế nhưng chính ngươi cũng phải chú ý, ngươi xác thực có tư cách trở thành con dâu Đường gia, nếu không phải như vậy, ta sao có thể nhờ cậy ngươi làm chuyện này. Một cửa của ta ngươi đã vượt qua rồi, còn lại phải dựa vào nỗ lực của chính ngươi, có thể đả động được Phong nhi, đối với ngươi lẫn ta đều là chuyện tốt!

- Uhm, uhm!

Phi Tiểu Nhã liên tục gật đầu:

- Ta nhất định nỗ lực.

Suy nghĩ một chút, Phi Tiểu Nhã lại mở miệng nói:

- Bất quá chuyện này phải chờ sau khi hoàn toàn giải quyết Tạ Tuyết Thần mới được. Hắn sống một ngày ta không an tâm một ngày, đến lúc đó nếu ta còn sống, ta nhất định vì tiền bối làm tốt chuyện này.

-o0o-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui