Chuông cửa lại vang, Yên Tử đang nấu ăn trong bếp, bận bù đầu mà còn đến làm phiền, đúng là muốn tìm đường chết.
Yên Tử: " Ra ngay! Ra ngay! "
Chạy vắt giò lên cổ từ trong bếp ra ngoài.
Tự hứa với lòng một ngày nào đó, cái chuông cửa sẽ nằm yên trong thùng rác.
Yên Tử: " Xin chào....!ơ? "
Trước cửa là một loạt các nữ nhân, nói đúng hơn là mấy bác gái nhìn xa lạ.
Ăn mặc thì sang trọng, túi xách ví da đều là hàng đắt tiền, chắc chắn không phải là phường chuyên đi lường gạt.
- " Cho hỏi....!cô đây là...? "
Bác gái áo đen mở lời, nhìn khí chất ngầu như vậy, không chừng là kẻ cầm đầu.
Yên Tử: " Cháu, cháu họ Tôn, là, là...!"
- " Là chồng tương lai của tiểu Tuyết nhà ta phải không? "
Bác gái áo nâu vui vẻ nói, chưa gì đã nhận người thân.
Tiểu Tuyết nhà bác là ai a? Đừng có vu oan giá họa.
- " Gì mà của tiểu Tuyết nhà em, là của Hanh nhi nhà chị mới phải.
"
Bác gái áo cam ở một bên phản bát, mấy bác gái còn lại cũng lên tiếng cho con mình.
Xem ra, tình chị em chắc có bền lâu.
Yên Tử: " Các vị đây là? "
- " Là mẹ vợ tương lai của ngươi.
"
Cả nhóm đồng thành, khiến Yên Tử bất ngờ, mắt chữ A mồm chữ O.
Yên Tử : " Hả? Cái gì? "
- " Còn không mau mời bọn ta vào nhà! "
Yên Tử: " A? Hả? À...mời mời...!"
Tay chân bối rối, lần đầu tiên tiếp đón nhân vật lớn, không chỉ một mà là tới bảy người.
Yên Tử bị hành như vậy còn chưa đủ hay sao, bây giờ còn cử thêm các vị nương nương này, muốn cô bị đày đến chết mới buông tha?
Yên Tử: " Mời các vị uống trà.
"
- " Hảo a, đúng là con rể ngoan.
"
Bác gái áo trắng mở miệng, trong lòng không khỏi hài lòng với con rể tương lai.
Các người đừng làm lão tử sợ hãi a, vừa vào nhà đã khí thế đùng đùng, là muốn kéo nhau đánh bom liều chết hay sao?
Yên Tử: " Các vị không lẽ là...!Tô Hanh các nàng mẹ ruột? "
- " Nhìn thấy không giống sao? "
Bác gái áo xanh bất mãn, tính ra ai cũng nói mẹ con các nàng giống nhau như đúc, mắt nha đầu này có vấn đề đi.
Yên Tử cười giả lả, có trời mới biết các nàng giống nhau ở điểm nào.
Yên Tử: " Các nàng hiện tại đi công ty, các vị cứ ngồi lại, chờ đến tối sẽ gặp được a.
"
- " Chúng ta đến không phải để gặp các nàng, là muốn đến nhìn nha đầu ngươi một chút.
"
Bác gái áo đen mặt nghiêm nghị nói, còn khoa trương liếc cô một cái như đang đánh giá thật sự.
Yên Tử: " Xem ta? Ta có cái gì để xem sao? Với lại, sao các vị biết ta cùng các nàng...!"
- " Là Hanh nhi nói cho ta biết.
"
Bác gái áo cam vui vẻ cười, không nhìn thấy bên cạnh đều đang đối với nàng liếc xéo.
- " Rõ ràng là tiểu Tuyết nhà ta nói trước, từ khi nào là Hanh nhi nhà ngươi hả? "
Bác gái áo nâu gân cổ cãi lại, nàng là đi giành quyền lợi cho con của nàng a.
- " Bọn ta nghe một chút từ Hanh nhi và tiểu Tuyết, không yên tâm để các nàng bị người khác lừa gạt, nên đến đây một chuyến xem thế nào.
"
Vẫn là bác gái áo đen hiểu chuyện, lên tiếng can ngăn.
Hai người này, các ngươi nghĩ chỉ có các ngươi biết lo cho con hay sao?
Nga, ra vậy, không nghĩ Tô Hanh cùng Lạy Tuyết nhanh chân, chưa gì đã gọi phụ huynh lên sàn diễn.
- " Nhìn ngươi loạn như vầy, không hiểu sao Tình nha đầu đem ngươi yêu thích.
"
Lần này là bác gái áo chấm bi, từ nãy đến giờ luôn quan sát, thấy Yên Tử không khác gì người làm, rõ là mất mặt con nàng.
Yên Tử : " Ta, không phải như các người nghĩ a.
Ta là Lâm lão sư sai vặt nga, cơm nước nhà cửa, mỗi ngày đều phải làm qua một lần.
"
Các bác gái nghe xong há hốc mồm, riêng bác gái áo thì đen cười đến vui vẻ.
Trong lòng không khỏi khen con gái mình, chưa gì đã lấn áp được chồng, thật là mẹ truyền con nối.
- " Ngươi là ủy khuất sao? "
Bác gái áo đen là cố tình hỏi, nếu là ép buộc thì sau này không yên tâm.
Con của nàng là cành vàng lá ngọc, làm sao có chuyện bị người cho đội nón xanh.
Yên Tử : " Không có...!"
Có trời mới biết là có hay không, Yên Tử không thể nói có a, dù sao mẹ của người ta cũng ở đây, cô cũng không chán ghét nàng, cùng lắm là nàng ta chán ghét ngược lại mình là được.
- " Như vậy mới đúng.
"
Bác gái áo đen gật gù, nàng cũng không xen nhiều vào chuyện của con mình.
Con cái tự có phúc của con cái, phận làm cha mẹ chỉ nhìn chúng vui vẻ là được rồi.
Các nàng hàn huyên thêm chốc lát, Yên Tử đã xuống bếp nấu ít cơm canh.
Một bàn tám người ngồi ăn thật vui vẻ.
Nhờ bữa cơm, Yên Tử mới biết không ít chuyện về Tô Hanh các nàng.
Thì ra các nàng là chị em với nhau, mẹ của các nàng là kết nghĩa mà thành, tuy không tính là ruột thịt, nhưng cùng ruột thịt không kém là bao.
Dù đã thành gia lập thất, mỗi người một thành phố.
Nhưng các bác gái lại thường hay gặp mặt.
Bọn họ cùng lập một công ty lớn, giao lại quyền cho Tô Hanh các nàng, còn mình thì lui về hưởng lạc, lâu lâu thì quản vài chi nhánh nhỏ, hoặc cùng bạn đời đi tứ hải vui chơi.
Lần này nghe tin mới đến đây, vừa xem mắt vừa thăm dò.
Tuy lớn tuổi nhưng khí thế thật bức nhân, ba lần bảy lượt khiến Yên Tử bị đánh về nguyên hình, thật sự quá nội thương.
Đến khi mẹ con các nàng gặp mặt, vui vẻ quấn lấy trò chuyện luyên thuyên.
Yên Tử bị đá vào trong bếp rửa chén, trong lòng cô lửa cháy đùng đùng.
Rửa xong còn phải dâng bánh bưng trà, mẹ cô sinh cô ra là để đi làm người ở? Tại sao ban đầu có bảy bà chủ, bây giờ lại thành mười bốn vị rồi.
(ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻