* buổi sáng hôm sau *
Cùng ba mẹ vợ tương lai đơn giản ăn qua loa bữa sáng.
Sau một hồi đấu tranh với đống chén đĩa, Yên Tử mới được Lạy ba gọi ra ngoài vườn.
Dưới bóng cây Dương liễu lay lay gió, được đặt sẵn một cái bàn vuông.
Tiêu sái ngồi đối diện với Lạy ba, lưng thẳng chân thẳng, thấy Lạy ba loay hoay dưới bàn, tầm mắt Yên Tử không dám rời khỏi, chỉ sợ sơ xuất một giây thì liền bye bye cuộc sống.
Cạch...
Lạy ba đặt lên trên một tấm gỗ vuông vức, tuy có hơi nhiều bụi một chút, phai màu một chút, ẩm mốc một chút.....!nhưng.....!vẫn biết đó là bàn cờ a.
Cờ tướng??? Không phải cờ vây sao??? Vậy....!vậy....vậy....!ai nha! Nguyên ngày hôm qua nghe ba giảng đạo coi như công cóc rồi...
Yên Tử trợn mắt há mồm, trong lòng đau như dao cắt, thì thầm niệm ' An tâm kinh ' bảy bảy bốn mươi chín lần.
Lạy ba: " Sao? Có gì không ổn? " thấy biểu cảm của Yên Tử, Lạy ba trong lòng thầm đắt ý.
Hahaha....!vừa mới thấy khí thế của ta đã chịu không nổi rồi sao? Hahaha.....
Không ổn! Dĩ nhiên là không ổn! Ngươi có biết lần cuối cùng ta chơi cờ tướng là năm tiểu học hay không???
Yên Tử : " Ha....!ổn! Dĩ nhiên là ổn! Không biết ngài đây có quy định hay nguyên tắc gì hay không? " Ta nhất định phải thắng ngươi! Cho dù có dùng tới những biện pháp bỉ ổi vô liêm sỉ đi chăng nữa thì ta _ Tôn Yên Tử! cũng phải ôm vợ về nhà.
Xiết chặt nắm tay, Yên Tử tự viết lời thề với mình.
Lạy ba: " Cũng không có gì gọi là quy củ, ta đây cũng chỉ có một yêu cầu đơn giản: nếu ngươi chỉ cần đánh thắng ta 1 ván, ta cùng vợ yêu của ta sẽ chấp nhận ngươi là lão công của tiểu Tuyết, là con rễ của Lạy gia.
Nha đầu ngươi thấy thế nào? " ngữ khí chắc chắn, phọt ra một cái liền có đầy đủ niềm tin.
Yên Tử: " Ngài chắc chắn? Chỉ cần một ván? " nếu như vậy ta đây sao bỏ qua? Thời gian một tháng không tính là dài nhưng cũng đủ để hạ ngươi a.
Lạy ba : " Chỉ một ván! " gật đầu một cái.
harry potter fanfic
Yên Tử: " Hảo! Giờ có thể bắt đầu.
" ưỡng ngực nghênh mặt, sẵn sàng chiến đấu.
Hai người bắt đầu bày cờ ra......
Khai chiến!!!
Ra chốt _ lên xe _ vô pháo......!chiếu! - Bí.
Yên Tử lập tức xanh mặt, chảy mồ hôi
Xập sỉ _ lên tượng _ ngựa vào cung.....!chiếu! - Bí.
Biết áp 12, bây giờ còn có 8
vô pháo đầu _ lên chốt _ chiếu pháo trùng - Bí.
Nhìn trời nhìn đất, lập tức hôn mê.
........lượt bỏ 2300 lần bị Chiếu..........
_____
Suốt cả một tuần Yên Tử cứ ăn liên tục bao nhiêu cơn tức, ngày ăn không ngon, cứ liên tưởng chén đĩa trước mặt là quân cờ còn bản thân mình là Tướng.
Trốn tới tránh lui cứ sợ bọn chúng rình rình để ' chiếu ' mình.
Buổi tối ngủ cũng không ngon, đang lúc hai mắt sắp sụp xuống liền nghe ' Chiếu ' một tiếng! Mất ngủ.......hoàn toàn.
Nhưng chưa gọi là gì!
Chế Tử người ta vẫn kiên trì vô cùng nha, tự bản thân đặt làm một cái bàn cờ đeo hẳn trên lưng ( cứ tưởng mang balô đi du lịch), áo thun đều có hình các quân cờ, hoa tai là 2 quân ' Xe ', nhẫn là quân ' Pháo ',.....!ngay cả cái quần jean đẹp muốn chết mà đem đi in lên 4 quân ' Chốt '.
Thiệt! Bất mãn......
Au : aiz......!tội lỗi ╮(╯▽╰)╭
Má em hừng đông đi cày bừa ~~ Tía em hừng đông đi cày bừa ~~~ ...........
Yên Tử: " Quẩy? " dang hai tay hay chân nằm xụi lơ trên giường, vẻ mặt lười biến nhất điện thoại lên nghe.
[ Uy! Ra mở cửa cho tôi! Nhanh lên! ] cụp....tút...tút....tút...
Trên trán Yên Tử xuất hiện ba lằng hắc tuyến.
Bản mặt liên tục đen như lọ nồi.
Mở cửa? Mở em gái ngươi!
Nói vậy thì nói chứ Yên Tử vẫn lê cái thân già của mình đi ra mở cổng.
Cạch...
Yên Tử: " Không đi làm sao? Tới đây làm gì? " đánh một cái ngáp, hai tay hai chân bám chặt vào cánh cổng, đong đưa qua lại.
Lạy Tuyết: " Mới có mấy ngày không gặp, em thành khỉ rồi sao? " liếc mắt nhìn Yên Tử một cái, đạp giày cao gót đi vào trong.
Yên Tử dụi dụi hai mắt của mình, đóng nhanh cửa lại rồi lót tót chạy theo.
Yên Tử: " Ui! Đừng có đánh trống lãng a! Chị không phải hảo tâm đến đây thăm em đi? " chạy hai ba bước nhàu lên sofa, nhích tới trước mặt Lạy Tuyết làm mặt quỷ.
Lạy Tuyết: " Hừ! Phải đó, tôi không có hảo tâm, đến đây thăm em đây! " bị Yên Tử nói trúng tim đen, Lạy Tuyết chột dạ một cái, lập tức nổi máu xông thiên, ngữ khí lạnh ngắt, trắng mắt liếc một cái.
Đưa tay rót một ly trà giả bộ như không có gì.
Hứ! Tôi không tới thăm em không lẽ tôi đi chơi sở thú?
Au: con gái có chồng như nước đổ ra ngoài a! Về nhà liền quan tâm người yêu, còn ba mẹ? trước hết quăng ra sau đầu cái đã.
Yên Tử dù cho có ngốc đến cỡ nào cũng sẽ hiểu ra ý tứ trong đó.
Cô chỉ haha cười một tiếng liền chồm tới ' Chụt ' một phát lên mặt của Lạy Tuyết làm cho con người ta mặt đỏ phừng phừng luôn.
Lạy Tuyết: " Nha, đừng có hồ nháo! Phải rồi! Ba mẹ tôi đâu? " đẩy đầu Yên Tử ra, đảo mắt nhìn xung quang tìm kiếm bóng dáng của hai vị đại nhân.
Lạy ba : híc....!con gái ngoan, về tới nhà đã một tháng ba mươi ngày mới nhớ rợi bọn ta? ô ô ô......
Au: aiz....ta xin chia buồn cùng thúc
Lạy ba: * lau nước mũi * cái gì mà thúc? Gọi ta là ' anh đẹp trai ' đi.
Au:....!