Vừa kết thúc việc hái trái cây vào buổi sáng ( đừng hỏi vì sao có cái vụ này, mọi thắc mắc cứ liên hệ Tiêu baba mà hỏi đi ).
Yên Tử hấp tấp ăn vội vài hạt cơm liền mang theo này nọ chạy ra sau núi.
Hào hứng đi, hào hứng chạy, nhưng ra tới nơi thì mới tuột hứng.
Khung cảnh ở đây khác xa so với tưởng tượng của Yên Tử.
Không phải là một nơi trống trải, lá rụng đầy đất, xa xa lại có mấy hàng cây cổ thụ thăng tấp, chim thú hót rú vọng cả rừng, gió nhè nhẹ thổi, không khí tươi mát trong lành.
Oành một cái...!Sự thật quá nhẫn tâm, ở đây cây cỏ mọc um tùm, đường mòn không có, đại thụ cũng lưa thưa, chủ yếu là cây tầm trung, đồng một dạng ẩm ướt, gió thổi qua lạnh thấu cả xương, lâu lâu trong rừng còn có tiếng thú hoang vọng ra, rất cổ quái.
Ực!
Bật này khủng cảnh, còn thảm hơn so với nạn đói năm chín mươi lăm nữa á.
Vuốt vuốt lại trái tim nhỏ bé của mình, Yên Tử cẩn thận từng bước chân, đông nhìn một chút, tây nhìn một cái, lâu lâu lại đi đến cây cỏi thụ gần đó đánh đánh cái dấu ( sợ lạc đường ý mà).
Cho đến khi trời bắt đầu sụp tối, Yên Tử mới mệt mỏi ngồi xuống gốc cây nghĩ ngơi.
Cũng không biết mình đã đi bao lâu rồi, đi được tới đâu rồi, hiện tại đang ở cái xó nào cũng không biết, bản thân thì mệt muốn chết, khát nước muốn khè ra lửa, chắc có nguy cơ thành khô cá hố rồi.
Bất chấp hình cái gì tượng, nằm đùng ra đó, sải lai trên mặt đất
Yên Tử : " Lão thiên a...!Nể tình dòng họ không thân cho lắm, ban bố cho con xin miếng nước được không? "
Bộp..
Hửm...?
Lộp bộp....
Nga~ thật nể tình a!
Nhanh chóng ngồi dậy, Yên Tử giương mắt nhìn cơn mưa bất chợt kia, thở dài " ngài có cần nể tình đến nổi mưa lớn như vậy hay không? "
Đứng dưới tàn cây, Yên Tử đưa tay ra hứng lấy mấy ngụm nước để uống, cũng mặc kệ cái gì ô nhiễm không khí đang hoành hành, hiện tại chỉ cần đừng biến thành " Tôn chết héo " là được rồi.
Nghĩ một lát, Yên Tử lấy ra cây đèn pin trong túi, dựa vào ánh sáng nhỏ nhoi, tiếp tục lên đường.
__________
Hải Tình : " Mẹ! Người có thấy tiểu tử tử ở đâu hay không a? " Đi ra từ phòng tắm, Hải Tình một đường đi xuống bếp tìm Tiêu mẹ để hỏi, nàng ngủ từ trưa cho tới giờ mới nhúc nhích rời giường.
Phát hiện Yên Tử cái bóng cũng khổ thâý đâu, cứ nghĩ cô lại chạy lung tung gạ gẫm ai nữa rồi.
Tiêu mẹ : " Cái nha đầu đó à, sao lại hỏi ta? Chả phải hai ngươi sớm chiều dính nhau như sam hay sao? " Humm...!Lão nương cũng không phải lão sư nhà trẻ, trông chồng cho ngươi à...!
Hải Tình : " Nga...!Từ trưa con đã không thấy nàng rồi...!" Hải Tình mặt xụ xuống, làm gì mà dữ dằn vậy a, người ta hỏi có chút thôi, mất mát gì đâu à....!
Tiêu mẹ : Xài điện thoại làm chi mà không biết gọi, hỏi hỏi cái gì, có tin ta cho ngươi ăn liên hoàng chảo hay không? " Nhìn bộ mặt như sắp ăn thịt người của Tiêu mẹ, Hải Tình chỉ biết cong chân bỏ chạy....!Kia..
là mẹ mình a?
Chạy vào phòng, lấy ra điện thoại, lung tung ấn số gọi....!
Yên Tử : " Uy? ' trời mưa trời gió thế này ai dám gọi cho lão Tôn a...!
Hải Tình : " Tử? Em đang ở đâu? Sao từ chiều đến giờ chị không thấy? "
Yên Tử : " Em? Em đang ở ngoài, có việc, chắt muộn mới về, chị đừng cho nhà~ " vừa nói, Yên Tử vừa đẩy ra cây cỏ, tay cầm đèn pin rọi qua rọi lại.
Hải Tình : " Đi đâu a? Em đang ở đâu thế? Chị nghe có tiếng mưa? " Muộn rồi mà còn không về nhà, đi lén phén với con Đào con Mận nào hả? Để tôi biết được, tôi tìm tới tận cửa là mềm xương...!
Yên Tử : " Um...!Đang ở ngoài đường, yên tâm đi, về nói với chị sau, vậy nha.....!" Nói vậy thôi, cũng không biết tới ngày tháng năm nào cô mới về tới nữa a....thứ cần tìm thì không biết đang ở đâu, lạnh muốn nhăn răng đây nè...!
Cúp máy, nhìn đi động ướt nhẹp trong tay, không khỏi thở dài một hơi, hít hít cái mũi rồi tiếp tục đi...!
1:23a.m
Yên Tử mệt mỏi đẩy ra bụi cỏ trước mặt, ánh đèn pin yếu ớt biểu hiện của việc năng lượng bên trong cũng không còn nhiều, lung tung rọi qua, đột nhiên dừng lại, một mùi hương thoáng qua, rất quen thuộc, cái mũi lạnh ngắt của Yên Tử bắt đầu hoạt động, hít hít ngưởi ngưởi, đột nhiên hít phải nước mưa, Ngạch....!sặc thấy bà luôn...
Nó đây rồi..!!!
Gấp gáp nhổ lên một cây gì đó không gió hoa cũng không giống cỏ, xác định không sai, liền giơ đèn rọi xung quanh, nga~ có rất nhiều a....!Công sức suốt một đêm cũng không bỏ phí rồi.
.......
Hì hục chạy trở về, Yên Tử mong sao cho kịp giờ còn làm bánh cho Hải Tình nữa a, cô muốn mình là người đầu tiên tặng bánh cho nàng.
Mới vừa nghĩ đến, trong lòng không khỏi vui đến bung lụa.
Mưa còn chưa dứt, Yên Tử đứng ngơ ngác nhìn cánh cổng đóng kín mít, đưa tay lau đi nước mưa trên mặt...." Này thì phải hoá thành khỉ thật sao? "
( Cũng ở nơi nào đó, có một người đang bận chà toilet nghe được, cũng gật đầu cảm thán cho con cháu của mình)
Bó hoa huế dưới lực ném của Yên Tử cũng thuận lợi tiếp đất, ngậm đèn pin, gồng hết sức bú sữa từ xưa đến giờ, ngoạn mục leo qua khỏi hàng rào
Phịch một cái tiếp đất thành công ( coi coi có rách quần không )
Nhìn xung quanh tìm tiểu cẩu cẩu, xem thử nó có xuất hiện hay không...!để biết mà bảo vệ để cái quần còn nguyên....!
Cầm đèn rọi vòng vòng, bó hoa huế đâu rồi nhỉ? ( Mò mò trong mấy bụi lùm coi chừng rắn cắn trào đờm nghe con.
______________
Chút chuyện sau rèm.....
Tiểu cẩu cẩu ( sủa muốn súc răng): đứa nào thất nhân ác đức lấy dây trói lão tử a...
Y Y ( gải nách): Ta không còng đầu nhà mi lại, lỡ như nhà mi chạy đi cắn con ta rồi sao?
Tiểu cẩu cẩu ( khinh bỉ): Ta chỉ làm tròn chức trách mà thôi, ai kêu nhìn mặt nàng gian quá làm chi.
Trèo tường là trộm, mặt gian là trộm, không cần sủa nhiều, cắn trước sủa sau.
YY ( ủy khuất): Ngươi làm ơn đi, con của ta quần áo không có nhiều, ngươi mà cắn hoài riết nó ở truồng là mang nhục cả đám...!
Tiểu cẩu cẩu ( khó chịu): Ngươi không phải mẹ nàng sao? Lo gì không có quần áo để mặc?
YY ( khóc sướt mướt): Ta là mẹ nàng thì sao? Ta cũng nghèo rớt mồng tơi a, nói chỉ con ta ít đồ mặc, mẹ của nó cũng năm ba ngày ở truồng hoài không thấy sao?...!