Sau bữa sáng, Yên Tử có rình rập nghe lén được, Thụy Ân sẽ ra vườn trồng hoa.
Ú cha cha, cứ tưởng tượng đến cảnh, cả hai cùng trồng một cái cây, rồi đặt tên cho nó, ngày ngày vun bón, nàng tưới nước, cô bón phân, chờ cây lớn, lâu lâu lại ra gốc cây ngồi, ngắm cảnh trò chuyện, cùng gối đầu lên cánh tay nằm ngửa ra ngủ trưa,.....!>< Hạnh phúc làm sau.....!!!!
Yên Tử liều mạng xin đi theo, mặc dù đã bị Thụy Ân từ chối, đánh đập, tán mấy chục cái dém sml, nhưng cô vẫn trưng cái mặt dầy ra để đi theo.
Thụy Ân không còn biện pháp, cuối cùng cũng đáp ứng.
Ra tới vườn, Yên Tử đứng lóng ngóng ngắt lá cây, cũng không biết làm gì, nhìn Thụy Ân cầm cái xẻn, tỉ mỉ xới đất, cô cũng nhộn nhạo trong người, lon ton chạy tới nói muốn giúp đỡ một tay.
Thụy Ân lại một lần nữa từ chối, quăng cho Yên Tử mấy cục đá, tưởng chừng là lổ đầu đến nới, ấy vậy mà cô vẫn còn nhây, nắm áo, kéo quần nàng xin được giúp đỡ.
Bất đắt dĩ, Thụy Ân đồng ý, bảo cô đi vào nhà kho lấy ra túi phân bón.
Yên Tử nghe được nhiệm vụ được giao, liền cấp tốc chạy đi.
Thật sự mà nói cái nhà kho nằm ở đâu cô cũng chả biết, nỗ lực lần mò gần cả tiếng đồng hồ mới moi ra.
Hì e vác cái túi phân bón chạy đi tìm Thụy Ân, chờ nàng khen mình giỏi, mắt đã thấy nàng phía trước đang hướng mình cười, há há, Yên Tử vui như mở hội.
Ngờ đâu, vấp một cái.......!Cả người và cái túi đều cùng nhau tiếp đất, phân bón trong túi văng tung tóe, văng lên đầu Yên Tử cũng không ít, xem ra, thời gian tới cô không cần uống thuốc tăng trưởng rồi.
Thụy Ân: Ấy, Cô có bị làm sao không? Đi đứng cái kiểu gì vậy không biết.
Thấy Yên Tử té chổng mông, Thụy Ân liền quăng cây xẻng qua một bên, hấp tấp chạy lại, phủi phủi đóng bùi nhùi trên đầu của cô xuống, trách mắng cô không cẩn thận đủ kiểu.
Yên Tử phun ra đất trong miệng, mặt nhăn nhúm lại như bà già.
Cô không nghĩ bản thân lại vô dụng đến như vậy, cô nhớ ngày xưa mình cũng vang bóng một thời mà, hay là dạo này tích cực đi nằm bệnh viện quá nên sức khoẻ bị suy yếu đến đáng thương như này?
Để chuộc lại lỗi lầm của mình, Yên Tử quyết định nấu một bữa thật thịnh soạn để bù lại những việc bất cẩn mình gây ra.
Nghĩ là làm, buổi chiều cô đã xách giỏ ra đi, được Tôn mẹ truyền thụ kiến thức nên Yên Tử mới biết được một chuyện, hàng hóa ở trong siêu thị tuy nhìn ngon nhưng chưa chắc là sạch, không biết bên trong ẩn chứa bao nhiêu thuốc trừ sâu, phân bón lá, thuốc tăng trưởng, kích thích các loại.
Vì vậy cô mới đưa ra một quyết định rùng rợn là: Đi chợ!
Liều mạng xong ra khỏi nhà, Yên Tử đi được một đoạn khá xa mới sực nhớ lại, quên hỏi chợ nằm đâu mất tiêu rồi? >.