Ban đêm khuôn viên Lâm gia đèn đuốc sáng trưng, trên đó một con đường dài thông thẳng hướng từ bên ngoài vào.
Đường đá lát cẩm thạch, màu xanh rêu dưới ánh sáng phản chiếu ra bát ngát dải màu, lấp lóe muôn hình vạn trạng.
Từ xa xa, mờ mờ có thể thấy một đoàn người đang chậm rãi tiến lại, bước chân vang lên đều đều.
Lâm Túc dẫn đầu đoàn người lẳng lặng đi trước, tâm thế bình ổn.
Phía sau Lăng Vô Thần, Tiêu Thanh Lan thong dong bám sát phía sau, không khí bây giờ trái ngược với khung cảnh xung quanh, nặng nề khó tả.
Bịch!
Phía cuối con đường chính là dẫn đến một tòa lầu các, nhàn nhạt đèn lồng treo hai bên cửa chiếu rọi xuống phía dưới chính là Lâm gia đệ tự xếp thành hai hàng đứng im bất động.
Nhìn thấy đoàn người tiến đến, hai hàng người biết ý mở rộng khoảng cách, dáng vẻ cực kì cung kính.
Lâm Túc nhẹ gật đầu một cái, tay trái mở rộng cửu, tay phải làm ra thế mời:
"Ta chỉ có thể đến được đến đây, gia chủ chính là ở bên trong đợi các vị."
Đoàn người theo giọng nói Lâm Túc vừa dứt cũng nhanh chóng tiến vào.
Bên trong chính là vải lụa treo đầy tường, màu sắc rực rỡ tràn đầy tươi mới, một gốc Phong Hoa trăm năm tại chính giữa mọc lên, cành lá tẽ ra vô số hướng, sức sống căng tràn.
Mà gần đó không xa chính là một bàn gỗ to lớn, Lâm Chấn Khang chính là đang ngồi tại đó.
Nhìn thấy người đi vào, Lâm Chấn Khang phát ra tiếng cười khanh khách, thân hình to lớn đứng lên chắp quyền nói:
"Lăng huynh, cùng Tiêu muội lâu lắm không gặp, xem ra mấy người vẫn không khác xưa, thanh tú cùng mĩ lệ dáng vẻ hiện rõ, chậc chậc ta có chút ghen tị đấy."
Lăng Vô Thần phá lên cười, bình tĩnh mà đáp lại: "Lâm huynh quá khen, mà cũng phải nói huynh ngày càng bá khí hơn hẳn."
"Không dám, ha ha ha." Lâm Chấn Khang cười cười, ánh mắt liếc sang Tiêu Thanh Lan.
Chỉ thấy Tiêu Thanh Lan vẫn một vẻ bình đạm, không hề để ý đến mấy lời nói bên ngoài, nhận ra chú ý của Lâm Chấn Khang tới mình nàng đôi môi đỏ mọng mấp máy mấy câu:
"Lâm huynh hôm nay được huynh mời đến đây ta rất vui, nhưng thời gian có hạn mong huynh có thể đi vào vấn đề chính."
"Ha, Lâm huynh đừng trách, Tiêu muội tính tình vốn thẳng thắn từ trước." Lăng Vô Thần cười trừ như để dịu đi một chút căng thẳng không khí.
"Không có gì, cái này cũng tại ta nhất thời phấn khích mà quên đi mất." Lâm Chấn Khang nhẹ gật đầu, tay chỉ vào ghế xung quanh mà nói:
"Mời ngồi, mời ngồi."
Gọi một chút sơn hào hải vị, hoa quả hiếm lạ, ba nhà gia chủ rốt cuộc cũng yên vị tại ba phía của bàn gỗ, mà phía sau chính là đứng thẳng gia tộc thành viên.
Thoáng một cái không khí có chút lặng trầm, thời gian cứ như vậy trôi qua đi mà sắc mặt Lâm Chấn Khang càng tối lại.
Thanh Liên người vẫn chưa thấy.
Rốt cuộc là có chuyện gì.
Bên phía Lăng gia cùng Tiêu gia cũng nhận ra vấn đề nhưng thần thái vẫn ung dung như chưa có chuyện gì xảy ra, lặng im chờ dị biến.
Phóng mắt tới đan các chỗ sâu.
Nương theo lấy một trận mùi thuốc bay lên, Thanh Liên tiếng cười theo đó hiện.
"Ha ha ha, lần này tay nghề có tiến bộ, hai trăm viên huyết khí đan."
Giọng nói vừa dứt, Thanh Liên thân ảnh cũng từ trong bóng tối đi ra, gương mặt tuấn mĩ tươi sáng ngời ngợi.
Vặn vặn nhẹ một chút khớp xương ngón tay, Thanh Liên ánh mắt thâm thúy bắn ra từng đạo tinh quang sắc bén.
Lâm gia bên kia có lẽ cũng đã tề tụ đủ ba nhà rồi.
Chỉ còn thiếu hắn.
Nhưng hắn là không có ý định đi.
Dùng hai con bài, một là uy thế, hai là dược liệu đồ vật lên để uy hiếp.
Tuy nhiên bên đó tính sai một bước rồi.
"Lão Phúc!" Thanh Liên trầm thấp vang lên.
"Công tử cho gọi." Từ đằng sau lù lù xuất hiện một thân ảnh, không ai khác chính là lão Phúc.
Chỉ thấy Thanh Liên từ trong ngực áo lấy ra một mai ngọc giản đưa cho lão, đồng thời nhếch miệng cười lạnh lùng:
"Cầm lấy và làm những gì như trong này dặn, chú ý một điều là làm khoa trương một tí."
"Vâng, công tử." Cầm lấy ngọc giản, Phúc lão nhanh chóng lui đi, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Nhìn về phía xa xa, Thanh Liên ánh mắt âm trầm, u quang lấp lóe, ngay sau đó cước bộ không chậm chễ mà tiến lên lầu.
Dừng chân trước thư phòng, Thanh Liên chậm rãi mở cửa tiến vào, cả người thả trên giường đệm chăn trắng, mắt nhắm mà chìm vào trong mộng đẹp.
Đã lâu hắn chưa có ngủ trong trạng thái thoải mái thế này.
Thật có chút hoài niệm.
...
"Rắc!"
Li nước dưới sức ép từ lòng bàn tay xuất hiện từng vết rạn, có dấu hiệu không duy trì được nữa.
Lâm Chấn Khang đầu đầy hắc tuyến, ánh mắt âm trầm đến cực điểm, nhưng ngay sau đó ý chí nổi lên mạnh mẽ áp lại trong lòng lửa giận.
Chỉ thấy hắn làm bộ lấy ra mai ngọc giản, sắc mặt đại biến nhưng bất chợt phá lên cười:
"Các vị thật ngại quá, có chút việc xảy ra ngoài ý muốn nên hôm nay ta không thể tiếp được đến cuối cùng, mong mọi người thông cảm, hẹn khi khác tái hợp."
Dù làm bộ như vậy nhưng Lâm Chấn Khang trong lòng hoàn toàn biết những cái này là không qua được mắt hai người ngồi đối diện.
Tuy hiểu là vậy nhưng hắn thể diện bên ngoài cần phải giữ, nhất là trước mặt nhiều người như vậy.
Lăng Vô Thần xua xua tay, lắc đầu nói: "Không vấn đề, Lâm huynh đã có việc gấp như vậy chúng ta cũng không miễn cưỡng, hẹn khi khác tái hợp." Nói rồi chậm rãi đứng lên dẫn theo Lăng gia thành viên nhanh chóng rời đi.
Bên kia Tiêu Thanh Lan cũng chỉ gần đầu nhẹ rồi lặng lẽ manh theo người rời khỏi.
Phút chốc cả lầu các còn mỗi Lâm Chấn Khang tại.
Không khí ngột ngạt, căng thẳng. Không gian yên tĩnh đến lạ thường.
"Rắc rắc!" Ly nước trên tay đã hoàn toàn phá toái, nước bên trong ầm ầm tràn ra bàn.
Chỉ thấy từ phía sau hắn là hai vị trưởng lão Lâm gia lù lù đi ra.
Một người tóc đen cắt ngắn, ý phục màu trắng, một người tóc trắng để dài y phục màu đen.
Vị tóc đen bất ngờ lên tiếng:
"Gia chủ, tên luyện đan sư kia không đến, có cần chúng ta cường lực một chút trên phương diện kinh tế không."
Vị tóc trắng nhanh chóng nói thêm:
"Hắn đã coi thường Lâm gia như vậy không thể để yên như vậy."
Lâm Chấn Khang tay đan vào nhau để lên mặt bàn, ánh mắt thâm thúy nhìn ra xa, giọng trầm thấp nói:
"Tên luyện đan sư không đến chỉ có hai khả năng. Một hắn ngông cuồng không coi ai ra gì, hai chính là hắn tài lực đủ hùng hậu để không cần phụ thuộc vào dược liệu bên ta cung cấp."
"Mà ta lại không nghĩ khả năng một có thể xảy ra."
Bất chợt hắn nhếch miệng cười lạnh:
"Có lẽ chưa cho hắn chút lợi ích là chưa xong."
"Ý ngài là." Vị tóc đen ẩn ẩn đoán ra, mập mờ nói.
Chỉ thấy Lâm Chấn Khang nụ cười trên môi càng đậm:
"Truyền lệnh ta nếu tên luyện đan sư kia cần gì, toàn lực trợ giúp, không dị nghị. Ta không tin lợi ích nhiều như vậy không làm lu mờ tâm hắn."
"Đã rõ, gia chủ." Hai vị trưởng lão đồng thanh đáp.
Âm thanh vừa dứt, không gian một lần nữa chìm vào trong tĩnh mịch.
...
"Gia chủ, chúng ta cứ như vậy đi sao."
"Đúng thế, sao không ở lại để xem tên cáo già Lâm Chấn Khang làm ra biểu hiện gì tiếp theo."
"Không cần thiết, ở lại lợi ích cũng không thu được." Lăng Vô Thần nhàn nhạt nói, ánh mắt thâm thúy như đang suy diễn điều gì.
Luyện đan sư kia thực sự cho hắn một cái kinh hỉ.
Nếu như tên đó đến, mặc dù không thể nắm chắc toàn lực lôi kéo nhưng cũng có thể đánh cược một lần.
Nhưng sự thực là hắn không đến làm cho Lăng Vô Thần suy tính tuy đổ bể, tuy nhiên lợi ích thu được là biết được hai cái thông tin.
Uy hiếp của Lâm gia là không thể ảnh hưởng tới tên luyện đan sư.
Không có lợi ích trước là không thể gặp mặt đàm phán.
Đồng thời với đó cơ hội lôi kéo tỉ lệ lại đề thăng mấy phần.
Chỉ thấy Lăng Vô Thần lạnh lùng nói: "Truyền lệnh ta xuống, nếu vị luyện đam sư kia cần đồ vật gì toàn lực trợ giúp."
Bên kia Tiêu gia, Tiêu Thanh Lan nhẹ nhàng đưa lên tinh xảo ngón tay vuốt lại gọn tóc mái, miệng nở ra một nụ cười xuân:
"Thật thú vị, kế tiếp không biết Minh Hi thành diễn biến sẽ như thế nào đây."
Ý vị nàng đã rõ ràng, trận lôi kéo luyện đan sư này Tiêu gia hoàn toàn không nhúm tay vào, ở phía trung lập.
Nhưng nếu Lăng gia cần trợ giúp vẫn góp chút sức lực bởi, thế chân vạc này là cần duy trì xuống dưới.