“Thật là trùng hợp, bạn gái thân yêu của tôi.”
Giọng điệu quen thuộc vang lên bên tại, Lê Mẫn Nghi ngửa đầu dưới ánh đèn chói lọi mờ ảo khuôn mặt tuấn tú của cậu rơi vào trong mắt cô.
Cậu nở nụ cười nghiền ngẫm, đôi mắt sâu thăm thẳm lại lộ ra vẻ lạnh lùng.
Cậu đột nhiên xuất hiện làm cho Lê Mẫn Nghi trong nháy mắt sững sờ nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, đôi mắt đẹp với lối trang điểm quyến rũ hiện lên vẻ chế nhạo, môi đỏ hé mở: “Thật là trùng hợp, bạn trai thân yêu của Lục Đình Chiêu cực kỳ bé nhỏ hơi nhướng mày sau đó siết chặt hai tay đang ôm eo cô kéo cô lại gần mình hơn.
Cơ thể hai người dính sát vào nhau không lộ ra khe hở nào.
Lê Mẫn Nghi nhíu mày, cô cảm thấy không được tự nhiên với hành vi thân mật như vậy nên vô thức giãy dụa cơ thể muốn tránh khỏi gông cùm xiềng xích của cậu.
Nhưng cô không biết rằng cử động của cô đối với một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh lại trí mạng như thế nào.
Người phụ nữ chết tiệt!
Mặt của Lục Đình Chiêu đen đi một nửa.
Bởi vì cô giãy dụa ma sát nên Lục Đình Chiêu cảm giác được dưới người mình hiện lên phản ứng không nên có.
Để tránh xấu hổ cậu cúi đầu dán mỗi ở bên tại cô trầm giọng cảnh cáo: “Nếu như còn cử động nữa thì tự gánh hậu quả!”
Lúc đầu Lê Mẫn Nghi không có kịp phản ứng với ý của cậu nhưng cô cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi nên nhanh chóng phản ứng lại, cô bị dọa đến nỗi không dám cử động lung tung nữa.
Tim của cô đập loạn lại còn đập rất nhanh!
Cả xoang mũi tràn ngập hơi thở của cậu cộng với âm nhạc đinh tai nhức óc ở bên tại nên đầu óc của cô trở nên trống rỗng.
Lục Đình Chiêu cảm thấy cô đã yên tĩnh trở lại thì buông cô ra sau đó lôi kéo cô rời khỏi sàn nhảy đông đúc hỗn tạp này.
“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Lê Mẫn Nghi la lên.
Lục Đình Chiêu không trả lời cô mà chỉ là lôi kéo cô đi về phía trước.
Trần Bảo Dương vừa vặn đâm đầu đi tới, anh ta nhìn thấy Lục Đình Chiêu đang lôi kéo một cô gái thì vội vàng đưa tay ngăn cản đường đi của họ.
“Anh bốn, anh đang làm gì vậy? Chị dâu muốn anh tìm người để tỏ tình chứ không phải bảo anh lôi kéo người ta như vậy”
Lục Đình Chiêu nhìn anh ta một cách lạnh lùng ném lại một câu: “Cô ấy là bạn của chị dâu” sau đó đi vòng qua người anh ta đi lên trên lầu.
Bạn của chị dâu?
Trần Bảo Dương nhướng mày, nếu như anh ta không nhìn nhầm thi cô gái kia vừa mới nhảy ở trong sàn nhảy.
Vậy anh bốn vừa mới tức giận là vì cô ấy sao?
Trong này không đơn giản.
Trần Bảo Dương phát hiện ra
chuyện thú vị nên vội vàng quay người chạy lên lầu.
“Lục Đình Chiêu, rốt cuộc thì anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
Lê Mẫn Nghi la hét ở sau lưng Lục Đình Chiêu, cô thấy cậu không để ý tới mình thì dừng lại.
Lục Đình Chiêu chỉ có thể bị ép dừng chân lại theo sau đó nghiêng người nhẹ nhàng nói: 'Chị dâu cũng đang ở đây.
Lê Mẫn Nghi hơi sửng sốt lập tức lại bị cậu lôi kéo đi về phía trước.
Đi đến cửa phòng riêng Lục Đình Chiêu đẩy cửa ra quay đầu nhìn Lê Mẫn Nghi sau đó lôi kéo cô đi vào.
Âm nhạc êm dịu lẳng lặng chảy xuôi trong phòng riêng, ánh sáng sáng ngời làm cho người ta có thể nhìn rõ mọi thứ không sót thứ gì.
Cho nên Lê Mẫn Nghi liếc mắt bèn nhìn thấy Đường Nhã Phương ngồi ở giữa ghế salon dài, chỉ thấy cô đang tập trung tinh thần nhìn người đàn ông ở bên cạnh mình.
Mà người đàn ông kia không phải ai khác chính là Lục Đình Vĩ chồng của Nhã Phương.
Trên chiếc ghế salon đơn ở hai bên bàn trà còn có hai người đàn ông nổi bật ngồi ở đó, họ nhìn Nhã Phương và Lục Đình Vĩ với nụ cười nghiền ngẫm.
Họ nghe thấy tiếng động ở cửa thì quay đầu liếc mắt thấy là Lục Đình Chiêu bèn nói: “Đình Chiêu, mau tới đây nhìn anh trai và chị dâu của cậu đổ xúc xắc này.”
Dường như họ không nhìn thấy Lê Mẫn Nghi ở sau lưng Lục Đình Chiêu, có lẽ là do lực chú ý của họ đều đang đặt ở trên người Đường Nhã Phương và Lục Đình Vĩ.
Lục Đình Chiêu lôi kéo Lê Mẫn Nghi đi tới.
Chỉ nghe thấy Đường Nhã Phương kêu lên: “Mở!”
Tiếp theo điểm số trên hai viên xúc xắc đều hiện ra ở trước mặt mọi người.
Không hề nghi ngờ là Đường Nhã Phương lại thua.
“Đình Vĩ, có phải anh gian lận hay không?” Đôi mắt xinh đẹp của Đường Nhã Phương nheo lại, cô quay đầu trừng mắt nhìn Lục Đình Vĩ.
Lục Đình Vĩ nhíu mày nở nụ cười: “Vợ a, thua thì phải thừa nhận thua”
Đường Nhã Phương cắn môi không cam lòng khịt mũi: “Em biết rồi.”
Thật sự là quá kỳ lạ, cô không thắng nổi dù chỉ là một lần, cô thua hoàn toàn.
Mất hết cả mặt mũi, nếu như để Đình Chiêu biết không biết cậu sẽ giễu cợt cô thế nào.
Cũng may là cậu ấy không có ở đây.
Ngay khi cô đang âm thầm cảm thấy may mắn lơ đãng quay đầu liếc nhìn về phía bóng dáng cao lớn đang đứng trước khay trà thì hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu đối mặt với khuôn mặt tuấn tú muốn cười mà không dám cười của Lục Đình Chiêu.
“Đình Chiêu, cậu...!Cô còn chưa hỏi xong thì đã im bặt bởi vì cô nhìn thấy Lê Mẫn Nghi ở sau lưng Lục Đình Chiêu.
“Mẫn Nghi, sao cậu cũng ở đây?”
Cô vừa mới dứt lời thì ba người đàn ông còn lại đều nhìn về phía này.
Lê Mẫn Nghi giơ tay lên xấu hổ cười chào hỏi: “Chào mọi người.”
Lục Đình Vĩ quen Lê Mẫn Nghi cho nên khi anh nhìn thấy cô thì chỉ nhướng mày chứ không thấy ngạc nhiên cho lắm.
Mà Lương Tuấn Anh và Lê Thành Xuyên thì lại khác.
Đôi mắt của họ tràn đầy hứng thú đánh giá Lê Mẫn Nghi, sau đó Lương Tuấn Anh hỏi: “Đình Chiêu, đây không phải là nữ sinh đầu tiên mà cậu gặp khi đi ra ngoài đấy chứ?”
Nghe vậy Đường Nhã Phương nghi ngờ nhìn về phía Lục Đình Chiêu, nghĩ thầm không phải là trùng hợp như vậy chứ?
“Không phải, là..." Lục Đình Chiêu đang muốn giải thích thì đột nhiên một giọng nói chen ngang vào.
“Không phải anh bốn gặp được mà là anh bốn đi xuống sàn nhảy ở dưới lầu bắt”
Người nói chuyện chính là Trần Bảo Dương, anh ta đi tới vẻ mặt thần bí: “Mọi người có muốn biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì ở dưới kia hay không?”
“Xảy ra chuyện gì?” Đường Nhã Phương gần như là vô thức hỏi.
“Đó là.” Trần Bảo Dương đang muốn trả lời thì lúc này Lục Đình Chiêu đưa tay che miệng của anh ta cười với Đường Nhã Phương: “Chị dâu, chị đừng nghe cậu ta nói bậy, không có xảy ra chuyện gì hết.
Em và Lê Mẫn Nghi gặp nhau ở dưới lầu sau đó cô ấy nghe thấy chị dâu ở đây nên muốn đi lên tìm chị, em không còn cách nào cũng chỉ có thể dẫn cô ấy đi lên.”
“Vậy sao?” Đường Nhã Phương nghi ngờ nhíu mày hiển nhiên là không tin lời.