Bóng đèn điện từ các cao áp chiếu rọi lên căn biệt thự mang tên Thịnh Thế.
Vì Mặc Âu cùng Hàn Thiên Nhược rời khỏi buổi tiệc khá sớm nên hiện tại mới hơn 8 giờ.
Sau khi Trương Gia Vỹ rời đi, hai người trở lại với căn nhà quen thuộc.
Bật đèn lên, Mặc Âu mệt mỏi vứt giày một nơi, túi một nơi, thư thái nằm ngả người lên ghế sofa làm từ chất liệu êm ái.
Hàn Thiên Nhược không chút để ý hình tượng của cô có mất hay không, chỉ thản nhiên xếp giày, cất túi lại cho Mặc Âu.
Thấy cô nằm trên ghế một cục, anh hỏi: “Mệt à?”
Mặc Âu nhắm mắt lắc đầu: “Từ khi thành lập ra Victoria thì em đã không còn biết mệt là gì nữa”
Không gian bất chợt đi vào tĩnh lặng.
Hàn Thiên Nhược không nói gì, chỉ đơn giản là ngồi xuống bên cạnh dịu dàng xoa đầu cô nói: “Vất vả cho em rồi”
Có lẽ đây chính là sự dịu dàng hiếm có của đại ma đầu khát máu.
Mặc Âu thấy anh ôn nhu như vậy, không hiểu sao lòng lại mềm nhũn.
Cô muốn yếu đuối một lần.
‘‘Anh đừng nói là anh cho em nghỉ việc về nhà anh nuôi giống trong mấy tiểu thuyết ngôn tình đó’’
Hàn Thiên Nhược vuốt cằm: “Nếu em thích thì có thể.
Anh thừa tiền để nuôi em ba đời”
Mặc Âu xua xua tay nói: “Thôi khỏi! Anh chỉ cần giao hết tiền cho em giữ là được rồi”
“Số tài khoản”
Hàn Thiên Nhược móc điện thoại ra, nói một câu không đầu không đuôi.
‘‘Hả?’’
Mặc Âu khó hiểu, mắt nhắm mắt mở nhìn anh.
‘‘Cho anh số tài khoản của em để anh chuyển hết tiền của anh sang em’’
Hàn Thiên Nhược mở miệng nói ra một câu nhẹ như lông hồng.
Có người đàn ông nào chưa kết hôn đã tin tưởng giao hết tài sản của mình cho bạn gái chưa?
Rồi!
Người đó mang danh đại ma đầu ngốc nghếch Hàn Thiên Nhược.
Mặc Âu suýt chút nữa thì bị quyết định liều lĩnh này của anh dọa cho hôn mê.
‘‘Anh hôm nay bị sốt đấy à’’
Mặc Âu hiển nhiên là nghi ngờ lời anh nói, bèn đưa một tay lên áp vào trán Hàn Thiên Nhược.
‘‘Không nóng mà’’
‘‘Hay là anh cảm thấy vui vẻ vì ngày mai được chụp chung một khung hình với một người phụ nữ xinh đẹp như em nên anh mới hào phóng muốn chuyển tiền cho em’’
Hàn Thiên Nhược im bặt: “…”
Mặc Âu đặt hai tay lên má mà đắc ý nói: “Em biết em rất xinh đẹp mà”
Hàn Thiên Nhược câm lặng: “…”
Anh nhéo mi tâm một cái rồi mở miệng:
"Anh biết em đẹp rồi, cũng rất vui khi được chụp chung một khung hình với em.
Nhưng hai điều này không có một chút quan hệ gì đối với việc anh muốn giao tiền cho em cả’’
‘‘Vậy thì vì sao anh lại tin tưởng giao tiền cho em’’
‘‘Vì anh có niềm tin, em sẽ là Hàn phu nhân tương lai của anh, là mẹ của con anh’’
Hàn Thiên Nhược ra dáng trịnh trọng mà nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh màu đen sắc bén của Mặc Âu mở lời.
Mặc Âu chớp chớp mắt nhìn lại anh.
Hai đôi mắt xinh đẹp đối nhau, tia lửa điện của tình yêu xẹt sáng.
Trong khoảnh khắc đó, cô đã có chút rung động.
Lần này không phải vì sắc, mà là vì tình.
Không hiểu sao khi nghe anh nói lời này, cô lại có cảm giác như không phải anh chỉ đang nói, mà còn là đưa ra lời tuyên thệ:
Cả đời này anh chỉ chấp nhận cô làm vợ anh, làm mẹ của con anh.
Còn những người phụ nữ khác thì chỉ được phép mơ mộng hão huyền.
Sẽ không bao giờ có ngoại lệ xảy ra.
Mặc Âu cười khẽ, dang rộng hai tay ra nói: “Anh ôm em một cái”
Hàn Thiên Nhược xụ mặt: “Sao lại chỉ ôm em một cái”
Mặc Âu hồ nghi sửa lại: “Vậy thì anh ôm em nhiều cái”
Dường như ngay tức khắc, cơ thể cô dính chặt vào lồng ngực ấm áp của Hàn Thiên Nhược.
Mặc Âu cạn lời: “…” Anh quá trẻ con, còn đâu ra dáng vị lão đại khát máu của tổ chức Death ác bá, hung mãnh đâu.
Thôi thì cứ để con tim tự quyết định.
Rung động mặc kệ rung động.
Chỉ sợ là cô không cách nào rung động trước anh.
Nguyện cùng nhau trầm luân, nắm tay nhau đi đến bạc đầu.
______________
Sáng sớm, hai chiếc xe của hãng Bentley xếp thành một hàng dọc nghiêm chỉnh đứng trước tòa nhà cao lớn đề tên Victoria theo kiểu chữ cách tân mới mẻ.
Trong lúc mọi người trong công ty đang xôn xao bàn tán về chủ sở hữu của mấy chiếc xe đắt đỏ, một người từ trên chiếc xe màu xám bạc vẻ mặt không biểu cảm bước xuống, quay ra sau giúp người bên trong mở cửa xe.
.