Anh vuốt ve lưng cô, đôi mắt tỏa ra hai luồng nhiệt nóng cất chất giọng có chút vô lại: “Đừng sợ! Âu Nhi ngoan.”
Mặc Âu nghe hai chữ “Âu nhi” kia thốt ra, cả người trở nên mềm nhũn.
Đây là lần đầu tiên có người gọi tên cô một cách thân mật như vậy.
Cũng chỉ có anh mới dám gọi như vậy mà thôi.
Cô thầm than thở.
Đến chiêu dụ dỗ sến súa này mà lão đại hắc bang một tay che trời như anh cũng dám nói thì đúng là phải hi sinh quá lớn rồi.
Cô đành tiếp tục công việc thôi.
Mặc Âu từng chút từng chút một kéo quần lót màu đen của anh xuống.
Con quái vật kia giờ đây đã hoàn toàn giải thoát khiến Hà Thiên Nhược không nhịn được mà đưa tay ấn lên vai cô một cái, thở ra một hơi nặng nề.
Mặc Âu thoáng rùng mình trước cảnh tượng mà mình nhìn thấy.
Cởi quần xong, cô ngơ ngác nhìn mà không biết nên làm gì tiếp theo cho phải.
Ngay lúc này, Hàn Thiên Nhược cầm lấy bàn tay phải của cô, ép cô chạm vào nó.
Cô mặc kệ cho Hàn Thiên Nhược điều khiển tay mình.
Nhưng vừa chỉ chạm nhẹ lên vật kia, cô như bị bỏng tay mà nhanh chóng rụt lại.
Hàn Thiên Nhược ghìm chặt tay cô, lại một lần nữa đưa tay cô chạm vào nó.
Lần này không chỉ đơn giản là chạm mà là bao bọc lấy nó trong lòng bàn tay mềm của cô.
Hàn Thiên Nhược thoải mái thở hắt ra một hơi, ghé sát đến vành tai của cô cắn cắn mấy cái rồi khẽ thầm thì nói:
“Đừng sợ nó.
Nó thuộc về em, chỉ thuộc về mình em, Âu nhi của anh.”
Anh từng chút chỉ dạy cho Mặc Âu biết phải xoa nắn như thế nào.
Cô lúc đầu còn có chút bài xích, nhưng với sự tiếp thu nhanh bẩm sinh, học gì hiểu đó.
Mặc Âu đã có thể thuần thục, tự tay hết xoa bên này, lại nắn bên kia mà không cần Hàn Thiên Nhược chỉ dạy nữa.
Hàn Thiên Nhược tuy rất vui trước sự tiếp thu này của cô.
Nhưng anh cũng không biết nên gọi đây là phúc hay họa.
Bởi theo anh cảm nhận thì đặt cái kia của anh vào tay Mặc Âu, anh cảm thấy dường như nó còn bành trướng hơn lúc đầu.
Mặc Âu tất nhiên cũng nhận ra điều này, cô ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thiên Nhược mang ý dò hỏi:
“Không phải là em đang giúp anh đây à.
Sao em cứ cảm thấy nó càng ngày càng lớn thế?”
Hàn Thiên Nhược không biết trả lời thế nào cho phải nên chỉ đáp một câu ngắn gọn dễ hiểu: “Tại vì nó thích em đấy.
Đợi một chút nữa sẽ ổn thôi.”
Mặc Âu khóc dở mếu dở, tay cô đã mỏi lắm rồi.
Thế mà càng nắn càng xoa nó không những mềm đi mà lại còn cứng hơn.
Mày đang định thách thức sự nhẫn nại của bà đây đúng không?
Mặc Âu lườm mắt nhìn cái cây gậy lớn trong tay, nó khiến cô cảm thấy tay cũng sắp cháy khét đến nơi rồi.
Chân mày khẽ nhăn lại, cô nhất thời quên mất cái gậy này là của người nào mà oán giận dùng lực bóp một cái.
Ngay tức khắc, một tiếng “Hự” hổn hển vang lên.
Một trận khoái hoạt đột ngột tăng lên khiến anh cảm thấy hưng phấn chưa từng có.
Cô nàng nhà anh đúng là một báu vật khiến người ta không thể nào kìm lòng được mà mê muội.
Mặc Âu nghe tiếng kêu rên của anh, cả người ngay lập tức đóng băng, cứng ngắc, tay cũng đồng thời rời khỏi vật kia, nhìn anh bằng ánh mắt vô tội.
Hàn Thiên Nhược thấy thân thể nổi lên từng đợt khó chịu, cất lên chất giọng khản đặc:
“Âu nhi, đừng dừng lại.
Em dùng lực nhanh hơn một chút, thực hiện lại động tác vừa nãy.”
Mỗi lực mà Mặc Âu nhấn xuống đều vừa phải, sau lời của anh, tốc độ của cô lại càng ngày càng nhanh, không một phút ngơi nghỉ.
Điều này khiến Hàn Thiên Nhược không ngừng thở dốc.
Bầu không khí trong xe muốn có bao nhiêu ám muội liền có bấy nhiêu ám muội.