Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nãy giờ anh ngồi dựa vào xe lâu như thế, sao còn chưa thấy xe rung chút nào nhỉ? Ít nhất với thể lực ngàn năm không đổ của Hàn Thiên Nhược thì đáng ra xe phải lật luôn rồi mới đúng theo lẽ thường.
Hoàng Âm đang ngồi thẫn thờ cảm khái trăng đêm nay cao quá, sao đêm nay còn tối hơn cả ba ngôi sao đang xoay vòng vòng trên đầu anh.
Nhất thời nghe tiếng đàn ông từ trong xe vang ra, anh mới bừng tỉnh phủi mông ngồi dậy.
Phù! Cuối cùng ông đây cũng được giải thoát khỏi ánh mắt như nhìn kẻ tâm thần của mọi người rồi.
Mở cửa xe, đập ngay vào mắt Hoàng Âm chính là cảnh tượng trăm năm một lần, Hàn Thiên Nhược vẫn như cũ ngồi yên một góc trên ghế, một thân tỏa ra khí thế bất phàm.
Nhưng tay lại không chịu nằm yên như chân.
Một tay có thể tạm coi là ngừng hoạt động đang đặt cạnh kính cửa xe đã kéo xuống từ lúc nào.
Gió đêm có chút lạnh quét từng đợt vào khoang xe, tóc Hàn Thiên Nhược rối đi, trông có vẻ biếng nhác nhưng để người ngoài nhìn vào lại cực kì tiêu soái.
Đôi mắt đã khép, nhưng bên tay còn lại không dừng động tóc vuốt ve gò má có chút tàn nhang của cô gái dưới đùi.
Vì tư thế nằm của cô gái là quay mặt về bên ngoài, nên Hoàng Âm có thể nhìn thấy khuôn mặt so với lúc nãy đã có chút ửng hồng nhè nhẹ thấm trên gương mặt cô.
Nhìn cô gái đang nhắm mắt thở đều đặn, ngoan ngoan như con mèo nhỏ biết nghe lời, không quậy phá nằm yên vị trên đùi của chủ.
Cảnh này không khỏi khiến Hoàng Âm hoài nghi nhân sinh.
Lúc nãy còn đanh đó dám lớn tiếng với cả anh, bây giờ lại trông vô hại không có chút sát thương khiến anh có chút không thể nào phản ứng nhanh lại nổi hai tính cách này cùng xuất phát từ một người.
“Lái xe đi.” Hàn Thiên Nhược cất chất giọng vô sắc, đều đều.
Chợt nhớ ra Hoàng Âm không biết anh đang sống chung với Mặc Âu nên không ở biệt thự cũ, đành không tình nguyện cho lắm mà đọc cho Hoàng Âm một hàng địa chỉ.
Nói Hoàng Âm đưa anh về trước, sau đó cho cậu ta đem xe về nhà.
Cảm thấy thông tin mình nói đã không còn gì có thể vấn hỏi nữa.
Hàn Thiên Nhược mặc kệ những câu hỏi không đâu vào đâu của Hoàng Âm.
Anh nhắm mắt tĩnh dưỡng, hưởng thụ cảm giác mềm mại cùng hương thơm nhè nhẹ của hoa oải hương, xen lẫn mùi vị riêng cô.
...----------------...
Mặc Âu mở mắt tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau.
Đôi mắt có chút mơ màng nhìn ánh nắng chan hòa len lỏi qua tấm rèm cửa mỏng màu trắng, đầu óc trống rỗng nhìn khung cảnh xung quanh.
Xác định đây chính là căn phòng yêu quý nhà cô, định bụng nằm xuống đắp chăn ngủ tiếp.
Tối qua giúp anh, tay bây giờ vẫn cảm giác được chút tư vị còn sót lại.
Mặt cô bắt đầu nổi sắc đỏ.
Thầm cảm khái bản thân quả thực rất dũng cảm, tấm thân còn chưa ai rước đã không chút ngại ngần đi giúp bạn trai.
Không được, ít nhất anh cũng phải cắn rứt lương tâm mà mua cái gì tẩm bổ sức khỏa cho cô chứ?!
Mở mắt nhìn ngược ngó xuôi, cả căn phòng không thấy một bóng dáng của người cô cần tìm.
Nghĩ chắc là anh đã dậy sớm nấu ăn rồi, Mặc Âu nhảy xuống giường đi vào phòng vệ sinh.
Nhìn trong gương, khuôn mặt có chút tàn nhang, da cũng có chút vàng, cô hết hồn, thế mà còn tưởng mình vừa trọng sinh như trong tiểu thuyết cơ đấy.
Một lúc sau nhớ lại tối qua trên xe, cô định lấy hộp trang điểm kia rồi dùng dụng cụ chuyên dụng tháo lớp da giả ra luôn.
Nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thành ra cô mệt quá nên quên béng luôn.
Đánh răng, tắm rửa, cởi bỏ lớp da giả, dưỡng da một lớp, lại trang điểm nhẹ thêm một lớp như thường ngày khi cô đến công ty.