Hàn Thiên Nhược nghệt mặt.
Anh đâu có bị gì đâu.
Chắc là do thay đổi sắc thái khuôn mặt nhanh quá làm cô khó tiếp thu đây mà.
Anh dứt khoát kéo ghế đến bên bàn cạnh Mặc Âu đang ngồi, tự nhiên ôm lấy một cánh tay cô giam vào trong ngực ấm mà đung đưa làm nũng:
“Em hôn anh một cái.
Anh nói cho em biết.”
Bộ máy làm nũng đã được sạc đầy năng lượng.
Khóe miệng Mặc Âu giật giật nhìn tay bị lắc đến mỏi: “…”
Anh đây là cmn bình thường một chút được không?! Cô sắp vì hành động của anh không cưỡng chế nổi mà tan chảy rồi.
Hàn Thiên Nhược ghé sát mặt anh vào cô.
Đôi môi đang hé mở mời gọi “Mau đến hôn anh đi!”.
Mặc Âu không thể làm gì khác ngoài hành động đáng yêu này của anh, đành hướng mặt dí sát vào mặt người đối diện, hôn vào mặt một nụ hôn thật kêu.
“Thế nào?” Mặc Âu không nhịn được mà đưa cách tay tự do lên nhéo má anh một cái.
Đột nhiên bây giờ phát hiện, anh ngoài giả vờ lạnh lùng ra thì chỉ còn sót lại hình bóng của một tiểu manh thôi.
Đáng yêu ngất trời luôn!
Hàn Thiên Nhược vui vẻ lấy ngón tay chạm môi còn sót lại chút dư vị mềm mại, lại ôm má.
Anh thật sự thích sự động chạm này! Mỗi tấc da tấc thịt trên người anh đều tình nguyện cho cô chạm hết.
Hàn Thiên Nhược thấy mình thật biến thái, vội thu lại ý nghĩ vớ vẩn, ho khan vài tiếng mới nói:
“Không liên quan gì đến chứng bệnh tâm thần phân liệt như em nói.
Vẻ mặt, tính cách của anh ngay lúc này mới chính là con người chân thật nhất của anh.
Anh muốn em hiểu rõ, sau đó có thể đủ khiến em yên tâm mà từng bước đến gần anh.”
Mặc Âu im lặng nhìn anh.
Anh nói anh muốn cô hiểu rõ anh.
Anh nói có thể cho cô cảm giác an toàn.
Anh mong cô có thể thấu hiểu và từng bước tiếp nhận anh.
Nếu xét theo trên thương giới mà nói, cô chẳng khác nào là nắm trong tay tất cả mặt lợi, còn anh chỉ nhận về duy nhất một thứ là lỗ vốn thôi.
Nhưng xét về mặt tình cảm, Mặc Âu lại cảm thấy mơ hồ.
Mang một tâm trạng trống rỗng hỏi anh: “Tại sao?”
Hàn Thiên Nhược cười cười: “Tại sao cái gì?”
Cô cảm nhận được má đột nhiên nóng hổi, một giọt nước mắt bất ngờ lăn xuống.
Sống mạnh mẽ lâu như vậy, đột nhiên đến một ngày có người nói với bạn:
Chân em mỏi rồi, con đường sau này để anh cõng em đi.
Thử hỏi xem bạn có động lòng không?.
Truyện Cổ Đại
Tuy ở nhà cô được cưng chiều như bảo bối, nhưng từ nhỏ tính cách đã rất quật cường.
Cô không cho phép mình trở thành một cô tiểu thư chỉ biết ngồi đợi người ta đến cung phụng.
Cô muốn mình thật mạnh mẽ, không cho phép ai có thể quyết định cuộc đời thay cô chỉ vì ở thế bị động.
Cho đến sau này gặp được một người, người khiến cô trưởng thành, tạo dựng được một đế chế không lồ cho riêng mình.
Không biết ông đang ở nơi nào rồi.
“Tại sao anh lại muốn em bước vào thế giới của anh.”
“Chỉ khi ở bên em, anh mới cảm thấy mình được sống.”
Hàn Thiên Nhược đau lòng, lấy tay lau nước mắt chảy dọc xuống gò mà trắng mịn của cô, kiên định nói.
Mặc Âu bị câu trả lời của anh làm cho bật cười.
Cô nắm lấy bàn tay anh, vỗ lên đó một cái ra vẻ trách mắng:
“Ngốc! Lần sau không cho anh nói bậy nữa.
Không có em, anh cũng phải sống thật tốt.”
Thấy cô cười, Hàn Thiên Nhược mới yên lòng trở lại, còn cố ý trêu chọc cô nói: “Không có đâu cô nương ạ! Em mà tèo thì anh cũng ôm em tèo luôn.”
Anh đúng là đã có suy nghĩ như vậy.
Không có em, anh trở về trong bóng tối.
Trong bóng tối đặc quánh một màu đen, không phân biệt được ngày đêm.
Khác nào đã nhắm mắt xuôi tay chìm trong giấc ngủ vĩnh cửu.
Mặc Âu lần này không cười nữa, nghiêm túc hỏi: “Vậy nếu như anh tèo trước thì sao?”
Hàn Thiên Nhược trả lời làm ra vẻ đương nhiên: “Thì em vẫn phải tiếp tục sống tiếp chứ sao.”.